Trong buổi chiếu thử buổi sáng, mặc dù chỉ có ba mươi người xem nhưng hiệu ứng tuyên truyền có thể so sánh với việc mời ba trăm người.
Còn chưa tới thời gian chiếu phim buổi chiều mà ngoài cửa rạp chiếu phim đã có một hàng người xếp hàng rồi. Trong tay ai cũng đang cầm một tấm vé mỏng manh, chờ đến lượt soát vé vào trong.
Ngay phía trên quầy bán vé có treo một chiếc đồng hồ điện tử. Mười lăm phút trước khi buổi chiếu thử bắt đầu, radio vang lên thông báo khách xếp hàng soát vé.
Buổi chiều, Chu Châu đứng ở hành lang soát vé, còn Ôn Giản thì dẫn khách vào trong rạp ngồi.
Lúc radio thông báo, khách đang đứng ở cửa sợ hết hồn, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy ai đang nói chuyện, thế nhưng âm thanh thông báo kia lại vang vọng, phát ra tiếng phổ thông Lương Kinh cực kỳ rõ ràng, bảo bọn họ xếp hàng để soát vé.
Trần Kinh Sơn đi theo sau đám người, lẫn vào bọn họ mà đi vào trong. Thế nhưng vì trong tay hắn ta không có vé nên bị ngăn lại ở cửa soát vé.
Trông bên trong rạp còn quái dị hơn cả bên ngoài nữa. Phong cách trang trí không hề giống bất kỳ rạp hát nào mà hắn ta đã từng thấy. Nhìn nơi nào cũng có vẻ cực kỳ kỳ lạ.
Mặc dù ở cửa chỉ có một cô nhóc là Chu Châu ngăn lại nhưng hắn ta cũng không dám mạnh mẽ xông vào, thế là chỉ đành buồn bực xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa mới đến cửa phòng khách, hắn ta đã nghe thấy tiếng đao kiếm đánh nhau truyền tới từ bên cạnh, thế nhưng lại chẳng thấy có ai đang đánh nhau cả.
Trần Kinh Sơn bước nhanh hơn hai bước. Khi nhìn thấy đoạn trailer đang được phát trên màn ảnh rộng ở khu nghỉ ngơi, hắn ta trợn tròn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Hắn ta bước chậm lại một chút, rón rén đến gần, đứng nhìn một hồi rồi vươn tay ra sờ thử, phát hiện ra đúng là thứ này bị khảm lên tường.
Vừa hẹp vừa mỏng như này sao người lại vào bên trong được vậy?
Trần Kinh Sơn không nghĩ ra.
Lộ Dao đang loay hoay với máy làm nước giải khát và máy làm bỏng ngô.
Sau khi chiếu thử, ngày mai rạp chiếu phim sẽ bắt đầu chính thức buôn bán. Cô muốn đẩy Coca Cola và bỏng ngô ra bán.
Bắp rang bơ caramel là món ăn vặt mà cửa hàng đồ ăn nhanh nghiên cứu được ra cách làm. Mùi vị của món này còn ngọt ngào hơn cả bỏng ngô trước kia cô đã từng ăn ở các rạp chiếu phim khác.
Còn cả Coca Cola nữa. Hai thứ này coi như là quà vặt mang tính biểu tượng khi xem phim.
Có thể người dân ở triều Đại Vũ còn chưa quen với khẩu vị và cách kết hợp ăn uống này nên cô định thử bán trước một ít cái đã. Dù sao thì giá vốn của Coca Cola và bỏng ngô cũng không cao.
Lộ Dao rót coca vào máy làm nước giải khát, sau đó lại đổ dầu và bắp theo tỷ lệ vào máy làm bỏng ngô đã được làm nóng đủ nhiệt độ. Mấy phút sau, mùi thơm bắt đầu bay ra ngoài.
"Loạt soạt..." Bỏng ngô lũ lượt tràn ra từ trong máy làm bỏng ngô, mùi thơm ngọt ngào bay đầy khắp sảnh lớn.
Trần Kinh Sơn cau mũi lại một cái rồi quay đầu lại nhìn Lộ Dao cùng chiếc máy làm bỏng ngô đang không ngừng có bỏng tràn ra ngoài, ánh mắt lại trợn trừng lên rồi bước nhanh tới: "Ngươi đang làm bỏng gạo hả?"
Lương Kinh cũng có bỏng ngô nhưng là được làm từ gạo nếp, sau khi nó nổ lên thì gọi là "bỏng gạo", cũng chính là bỏng.
Cái này trông có vẻ không phải dùng nếp để làm, ngửi mùi cũng không giống nhau, quá thơm, còn ngọt hơn nữa.
Trần Kinh Sơn càng tò mò với chiếc máy đang không ngừng sản xuất ra bỏng ngô kia hơn. Nó tiện lợi hơn nhiều so với cách chiên bỏng thông thường của bọn họ.
Lúc nãy Lộ Dao đã chú ý tới người này rồi. Người này đã đứng nghiên cứu bảng quảng cáo hồi lâu, sau đó hết trầm tư rồi lại nghi ngờ, biểu cảm cực kỳ phong phú.
"Đúng thế, đây là bỏng được làm từ cây ngô, hương vị cực kỳ ngon. Lúc xem phim, vừa ăn bỏng ngô vừa uống Coca Cola sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn."
Trần Kinh Sơn chỉ vào màn hình cách đó không xa: "Phim ư? Là cái kia ấy hả?"
Lộ Dao lại gật đầu một lần nữa: "Đúng thế, hôm nay là ngày chiếu thử. Ngày mai, bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" sẽ chính thức ra rạp. Mới vừa rồi ta thấy quý khách có vẻ tò mò với màn hình quảng cáo. Thứ phát trên đó chỉ là trailer thôi, còn cả bộ phim thì dài một tiếng đồng hồ lận. Ngày mai quý khách có thể mua vé tới xem."
"Ngươi bán vé ở đây bao nhiêu tiền một tấm vậy?" Vẻ mặt Trần Kinh Sơn hơi thay đổi.
Sau khi sản xuất xong một nồi bỏng ngô, máy tự động ngừng hoạt động.
Lộ Dao kéo tấm ngăn cách trong suốt ra, để lộ một khe hở nhỏ. Mùi hương thơm ngọt ngay lập tức xộc vào mũi khiến Trần Kinh Sơn ở phía đối diện vô thức nuốt nước miếng một cái, tầm mắt không thể khống chế được mà nhìn chòng chọc vào bỏng ngô mới ra lò.