"Vé của bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" sắp chiếu vào ngày mai là ba mươi văn tiền một tấm." Lộ Dao rút một cái hộp nhỏ từ bên cạnh ra, múc bỏng ngô bỏ vào đó rồi đưa cho Trần Kinh Sơn: "Bỏng ngô lúc mới ra lò là thơm nhất. Mời quý khách nếm thử một chút."
Ba mươi văn tiền á?
Trần Kinh Sơn ngạc nhiên sợ hãi. Đắt quá vậy? Đôi mắt của hắn ta nhìn lom lom vào bỏng ngô trước mắt.
Mùi hương ngọt ngào kia không hề bị ngăn cản mà chui vào trong lỗ mũi hắn ta, đi kèm theo đó là một luồng hơi nóng hổi.
Hắn ta chậm rãi giơ tay ra nhận lấy hộp đựng bỏng ngô rồi lén lút hít một hơi thật sâu: "Cảm ơn. Một hộp bỏng gạo... Bỏng ngô như này bao nhiêu tiền?"
Lộ Dao: "Bỏng ngô hai văn tiền một hộp, Coca Cola một văn tiền một ly."
"Coca Cola là cái gì vậy?" Trần Kinh Sơn cảm giác mình sắp bị mắc kẹt trong cửa hàng này rồi. Nơi này chứa đầy những thứ mà hắn ta chưa từng thấy bao giờ.
Lộ Dao rót cho hắn ta một ly Coca Cola: "Đây chính là Coca Cola, một loại đồ uống có ga."
Trong ly đựng một loại nước màu nâu có chứa rất nhiều bọt khí, ngửi không thấy giống rượu mà cũng chẳng giống trà, trái lại hơi giống axit.
Trần Kinh Sơn liếc mắt nhìn Lộ Dao một cái rồi cúi đầu xuống nhấp một ngụm, sau đó đột nhiên nhíu mày lại.
Đầu lưỡi Coca Cola mang lại cảm giác châm chích nhưng toàn khoang miệng lại vừa ngọt vừa lạnh.
Trần Kinh Sơn không thích mùi vị này lắm nhưng vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lộ Dao cũng đang quan sát phản ứng của hắn ta. Hình như hắn ta vẫn chưa quen với mùi vị của Coca Cola lắm.
Trần Kinh Sơn đặt ly Coca Cola xuống rồi bốc một nắm bỏng ngô lên nếm thử, sau đó mày lại giãn ra: "Bỏng ngô này không tệ!"
Mùi vị xốp giòn, vừa thơm vừa ngọt.
Sau khi cẩn thận nhấm nháp còn có thể nếm được một chút vị khét, xen lẫn với hương vị sữa hiếm thấy ở Lương Kinh, hoàn toàn khác biệt với bỏng gạo trong ấn tượng của hắn ta.
Trần Kinh Sơn móc ba văn tiền ra đặt trên quầy rồi ôm bỏng ngô và Coca Cola ra ngồi xuống chiếc bàn trong khu nghỉ ngơi, vừa ăn bỏng ngô vừa tiếp tục xem quảng cáo phim, khát thì uống một ngụm Coca Cola.
Hình như Coca Cola kết hợp với bỏng ngô cũng không tệ lắm. Nhất là lúc xem phim. Hắn ta vô thức ăn hết nửa hộp bỏng, nước cũng uống sắp cạn rồi.
Hắn ta lắc lắc nửa ly Coca Cola còn sót lại rồi nghiêng đầu qua hỏi Lộ Dao: "Bà chủ ơi, ngày mai mấy giờ bắt đầu chiếu phim vậy?"
Đại Vũ có giờ giới nghiêm. Ngày thường sau tám giờ tối không cho phép ra ngoài nữa.
Tạm thời rạp chiếu phim chỉ mới chiếu một bộ, mỗi suất chiếu chỉ có thể chứa ba mươi người.
Sau khi tính toán thời gian, Lộ Dao cảm thấy một ngày nhiều nhất có thể chiếu năm suất. Buổi sáng hai suất, buổi chiều ba suất. Thời gian có thể sắp xếp được rất eo hẹp.
"Ngày mai từ giờ Thìn* đến giờ Tuất* đều có vé. Có lẽ là sẽ chiếu năm suất."
*Giờ Thìn: từ 7h - 9h sáng
*Giờ Tuất: từ 19h - 21h tối
Sau khi biết được thời gian, Trần Kinh Sơn đứng dậy ôm lấy nửa hộp bỏng và ly Coca Cola còn dư lại ra khỏi cửa.
Sáng sớm ngày mai cứ tới đây xem phim cái đã. Biết nhiều như vậy rồi mà không xem kết quả thì thật khó mà bỏ qua được.
Ông chủ Nhạc Hạn của Xuân Hi Lâu lững thững tới chậm, gặp phải Trần Kinh Sơn ở cửa thì liếc nhìn thứ trong tay hắn ta một cái. Vừa đi vào rạp chiếu phim, Nhạc Hạn đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, không khỏi đi tới, sau đó hắn nhìn thấy máy làm bỏng ngô đang sản xuất bỏng ngô.
"Cái này bán thế nào?" Trong tay Nhạc Hạn vẫn còn cầm theo bình trà bằng đất sét để chơi. Hắn ta tỉnh bơ quan sát Lộ Dao.
Quả thật là đúng như lời đồn. Bà chủ này ăn mặc rất quái dị, còn phóng khoáng hơn cả người nước ngoài nữa.
Lộ Dao chỉ làm thử một nồi bỏng mà thôi, không ngờ vẫn có khách muốn mua. Cô đổ đầy bỏng ngô và Coca Cola vào đồ chứa rồi âm thầm suy nghĩ nên làm thêm một cái thực đơn để ngay chỗ này, còn phải tuyển thêm nhân viên bán hàng nữa.
Nhạc Hạn mua một hộp bỏng ngô và một ly Coca Cola rồi chậm rãi soát vé ở cửa, đi vào phòng chiếu phim.
Bộ phim đã chiếu được một đoạn ngắn. Tiểu Diệp Khinh Chu núp trong lu đựng gạo nhìn mẫu thân mình bị giết chết.
Người xem đang thấy căng thẳng thì đột nhiên có một bóng đen nhô ra từ hành lang. Các vị khách ngồi gần hành lang bị dọa sợ giật mình một cái, suýt nữa thì hét toáng lên.
Nhạc Hạn thấy nội dung đang phát trên màn hình lớn thì nhẹ nhàng nhướng mày lên, không che giấu được sự ngạc nhiên.
Thảo nào mà con hồ ly già Vinh Thăng Hoa kia lại bảo hắn ta tự đến xem. Thứ đồ này đúng là rất khó nói rõ được.
Nhạc Hạn tìm được vị trí của mình, sau khi ngồi xuống thì phát hiện ra trên tay vịn ghế vừa lúc có một chỗ lõm, thử bỏ ly Coca Cola vào thì vừa khít.
Chẳng lẽ cái tay vịn này được thiết kế như vậy với mục đích là để đặt cái ly này?