Chất liệu ghế ngồi cũng hết sức kỳ lạ, sờ vào bóng loáng mềm mại, ngồi lên còn mềm mại thoải mái hơn đệm ở phòng trà của hắn nữa.
Coca Cola và bình trà đất sét được đặt trên tay vịn ghế. Nhạc Hạn có tay rảnh để ăn bỏng ngô. Tiếng nhai xốp giòn vang lên trong bóng tối khá rõ ràng. Mùi sữa thơm ngọt ngập tràn trong không khí.
Những người xem khác đang xem phim lại không nhịn được mà bị đồ ăn trong tay Nhạc Hạn thu hút, đầu cũng không quay đi chỗ khác được.
Người ngồi cạnh Nhạc Hạn cũng là khách quen của Xuân Hi Lâu, thấy vậy không khỏi hỏi: "Ông chủ Nhạc, ngươi mua thứ này từ nơi nào vậy? Ngửi mùi thơm ghê."
Nhạc Hạn đáp: "Mua ở ngoài sảnh lớn đấy. Mùi vị đúng là không tệ."
Hắn đưa hộp bỏng ngô qua, vị khách kia bèn thò tay ra bốc một nắm nhỏ, nếm thử một miếng rồi bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó lại nhớ tới bộ phim đang chiếu dở không nỡ bỏ lỡ nên lại chậm chạp dựa lại vào ghế, cái miệng không ngừng nhai bỏng ngô còn dư lại.
Bỏng ngô vừa giòn vừa xốp, gia vị vừa miệng.
Không chỉ đơn giản là ngọt hay giòn mà nhai vào miệng còn thấy chút vị đắng nữa, là một loại thơm của mùi khét. Bỏng ngô giòn ngọt, còn có mùi sữa thơm thoang thoảng nữa.
Đối với người dân triều Đại Vũ mà nói thì mùi vị này thật sự rất ngon.
Lộ Dao giữ lại gần một nửa bỏng ngô trong máy, còn lại thì chia đều vào các hộp nhỏ và làm thành một bộ với một ly Coca Cola nhỏ.
Hộp đựng đều là hộp dùng ảo thuật nặn ra từ Vùng đất của những giấc mơ, có hiệu quả trong bảy mươi hai tiếng đồng hồ, sau ba ngày sẽ tự động biến mất.
Lộ Dao tìm một vòng quanh cửa, nhìn thấy mấy tên ăn mày nhỏ ở trong con hẻm hẹp giữa rạp chiếu phim và phòng đọc sách Vinh Hỉ, bèn vẫy vẫy tay với bọn họ.
Thiếu niên lớn nhất trong nhóm ăn mày nhỏ đi tới: "Bà chủ có chuyện gì sao?"
Lộ Dao mới vừa tới nơi này được mấy ngày nhưng đã phát hiện ra rằng gần đây có không ít người ăn xin. Bọn họ lúc nào cũng bị người xung quanh xua đuổi.
Đại khái là vì Lộ Dao không xua đuổi nên gần đây bọn họ thường xuyên đi loanh quanh khu vực này.
Mấy đứa trẻ ăn xin này đều là trẻ mồ côi, ngày thường luôn dựa vào việc ăn xin để sống lay lắt qua ngày.
Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ giúp người khác làm một ít chuyện nhỏ như là chạy vặt hay truyền lời để kiếm chút tiền công.
Lộ Dao: "Ừ, làm giúp tôi một chuyện, tiền công là một hạt giao châu."
Thiếu niên ăn xin kia nghe thấy vậy, khuôn mặt dính đầy đất vàng bẩn thỉu bỗng nhiên sáng bừng lên: "Việc gì vậy? Nhất định bọn ta sẽ hoàn thành."
Lộ Dao dẫn bọn họ tới cửa rạp chiếu phim rồi ôm một thùng đựng đầy bỏng ngô và Coca Cola đã được đóng gói sẵn ra: "Chỉ cần truyền những lời ta vừa nói kia ra mấy con phố xung quanh phố Tùng An rồi phát những món ăn này cho người đi đường là được."
Mấy đứa trẻ ăn xin đi cùng thiếu niên kia trợn tròn mắt, hơi không dám tin lắm.
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Lộ Dao thấy ánh mắt của mấy đứa trẻ không thể rời khỏi bỏng ngô được thì đưa cho mỗi đứa một hộp: "Ăn đi. Biết mùi vị mới biết cách khen được."
Mấy đứa trẻ hơi mất tự nhiên, lau đi lau lại bàn tay đen đúa lên quần áo rách rưới cũng đen thui mấy lần rồi mới nhận lấy hộp bỏng ngô.
Một đứa nhỏ nhất thật sự không nhịn được nữa mà với tay vào nắm bỏng lên ăn, sau đó không dừng lại được nữa.
"Cẩu Tử ca, đây là thứ ngon nhất mà ta từng được ăn!" Khuôn mặt đứa bé kia vừa vàng vọt vừa gầy gò nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Người được gọi là Cẩu Tử ca chính là thiếu niên lớn nhất kia. Hắn nếm thử một miếng bỏng ngô rồi lại gói lại như ban đầu, cẩn thận nhét cái hộp vào trong quần áo rồi mới nhận lấy rương lớn đựng đầy bỏng ngô và Coca Cola đóng gói sẵn từ tay Lộ Dao.
"Nhất định bọn ta sẽ hoàn thành chuyện này." Cẩu Tử mang mấy đứa bé ăn xin đi, vừa đi vừa lớn tiếng hát ca dao, giọng cực kỳ kỳ lạ.
Lộ Dao bảo mấy đứa trẻ rao rằng ngày mai rạp chiếu phim sẽ chính thức khai trương, bộ phim võ thuật "Thiên Hạ Đệ Nhất" sẽ được công chiếu. Nếu mua vé sẽ được tặng một phần bỏng ngô kèm nước uống xem phim vui vẻ.