Phía Bắc thành phố, Tứ Hỉ Lâu.
Hiện tại còn chưa đến giữa trưa, giữa sảnh đã ngồi đầy khách hàng nhưng mà bọn họ đều không để ý đến chuyện ăn cơm, khuôn mặt đều chăm chú nhìn vào sân khấu ở bên phải.
Lưu Căn Nông đang đứng giữa sân khấu, kể lại nội dung trong phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" cực kỳ sinh động.
Ông ta đã tốn hơn nửa tháng để viết lại bộ phim "Thiên Hạ Đệ Nhất" thành tiểu thuyết. Những lần đi xem phim ở rạp ông ta đều xem đi xem lại để suy nghĩ về cách dùng câu từ.
Công việc sửa chữa truyện này khó khăn hơn dự kiến nhưng cuối cùng ông ta vẫn thành công, cũng xem như là ông trời không phụ lòng người.
Sau khi chỉnh sửa lại thì truyện "Thiên Hạ Đệ Nhất" có tổng cộng sáu đoạn. Mỗi ngày, Lưu Căn Nông kể chuyện tầm một canh giờ ở Tứ Hỉ Lâu là xong việc, thu nhập cao hơn công việc cũ nhiều trong khi lúc trước phải nói tới hai, ba canh giờ một ngày.
Rất nhiều người cảm thấy hứng thú với truyện "Thiên Hạ Đệ Nhất" nhưng mà giá vé ba mươi văn tiền cũng khá cao.
Nhưng sau khi phát hiện ra giá vé tới nghe người kể chuyện nói "Thiên Hạ Đệ Nhất" một lần cộng thêm một ấm trà loại thô chỉ ba đến năm văn tiền sẽ có lời hơn là đi xem phim ở rạp.
Ngày hôm đó, Lưu Căn Nông vừa kể đến trận chiến lớn của Diệp Khinh Chu và kẻ thù diệt tộc, cả hai phe đều nhập ma, mọi người càng hưởng ứng rất tốt, đều tập trung tinh thần nghe kể chuyện.
"Phạch." Ông ta gập quạt xếp lại rồi hơi cúi người: "Muốn biết chuyện sau như thế nào thì lần sau tới nghe kể chuyện."
Tiếng khách hàng thở dài thất vọng từ dưới sân khấu truyền đến nhưng bọn họ cũng không làm sao được nên chỉ có thể chờ ngày mai lại tới đây.
Lưu Căn Nông dựa vào việc kể chuyện "Thiên Hạ Đệ Nhất" đã đạt được đỉnh cao của sự nghiệp nên tâm trạng rất tốt. Ông ta dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị buổi chiều lại đi xem phim chiếu rạp.
Đột nhiên, có một người nói lớn bên dưới sân khấu: "Khi nào ngài kể chuyện "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" vậy? Xem Trailer của phim thì có vẻ hay hơn "Thiên Hạ Đệ Nhất" đó."
Lại có người khác hỏi: "Huynh đài xem được trailer ở chỗ nào vậy?"
Người lúc đầu hỏi trả lời lại: "Đương nhiên là ở rạp chiếu phim rồi, ở đó có một cái màn hình thật lớn, nhìn qua bức tường trong suốt là có thể thấy được."
Một người đàn ông to cao có râu quai nón ngồi bàn kế bên nói xen vào: "Ngươi còn dám đến rạp chiếu phim à, ta thấy ngươi chán sống rồi."
"Lời này của huynh đài có ý gì? Ta thấy mỗi ngày đều có người tới rạp chiếu phim nên rất náo nhiệt, có vấn đề gì sao?"
Người đàn ông to cao có râu quai nón nhìn mọi người một cái, ánh mắt có vẻ đang thương hại rồi ra vẻ thần thần bí bí: "Chậc chậc, nhìn ngươi là biết ngươi không hiểu chuyện gì xảy ra bên trong rạp chiếu phim, thời gian gần đây nhiều người không dám đến đó nữa."
Lưu Căn Nông nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.
Mấy ngày gần đây, ông ta đang định viết lại phim "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" thành truyện nói. Cho nên cứ cách một ngày ông ta lại đến rạp chiếu phim một lần nhưng mà cũng chưa từng nghe được có chuyện gì không tốt.
Chẳng lẽ vì cách ngày mới đi nên ông ta đã bỏ lỡ tin gì?
Lưu Căn Nông bước tới gần hơn để nghe người đàn ông có râu quai nón này kể rõ.
Không chỉ có ông ta, các thực khách xung quanh đều rất thích rạp chiếu phim nên vừa nghe được tin tức này đều dừng mọi hoạt động, tập trung nhìn vào người đàn ông to cao kia.
Gã râu quai nón vỗ bàn, ánh mắt trừng lớn, giọng nói vang dội: "Lúc đầu ta cũng nghe kể chuyện mấy ngày nên tâm tình rất nôn nóng. Ngày ấy, ta quyết tâm cùng thê tử của ta đi rạp chiếu phim. Thê tử của ta có vé tuyên truyền, nói đến đây lại tức, vé đó chỉ cho phụ nữ dùng còn đàn ông như chúng ta phải đi mua vé khác. Ta tốn hai mươi văn tiền, khó khăn lắm chen được vào sân khấu kịch lại không ngờ chỗ đó có yêu quái."