Lưu Căn Nông đứng phía sau nên có thể nhìn thấy Lộ Dao quay video như thế nào rồi bật lại ra sao, ông ta đột nhiên nghĩ tới: "Đây chính là công cụ dùng để quay phim điện ảnh đúng không?"
Các khách hàng quen của rạp chiếu phim nghe vậy thì đều hiểu ra, như vậy mọi chuyện cũng được rõ ràng!
Lộ Dao nhìn sang rồi mỉm cười: "Nguyên lý cơ bản thì giống như nhau nhưng mà máy móc dùng để quay phim sẽ chuyên nghiệp hơn cái này."
Lưu Căn Nông cảm thấy cực kỳ ghê gớm: "Cho nên những nhân vật trong phim nhựa đều là người bình thường như chúng ta, đều là người thật?"
Lộ Dao suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Đúng thế."
Lại có một người khác hỏi: "Yêu quái thích ăn bỏng ngô cũng là người à?"
Lộ Dao gật đầu rồi trả lời chắc chắn: "Đúng vậy, không hề có yêu quái tồn tại trên đời. Nếu là có thì khả năng lớn là có ai đó giả thần giả quỷ mà thôi. Ngày mai, rạp chiếu phim sẽ vạch trần sự thật về yêu quái bỏng ngô, các vị có thể đến xem thử."
Không khí lại im lặng như lúc đầu.
Ánh mắt của các thực khách dường như đang nói: "Ngươi lừa ai, rõ ràng là yêu quái ở ngay trước mặt."
Tạ Húc vừa quay về Lương Kinh nên chưa biết phim điện ảnh là cái gì, khuôn mặt có chút ngơ ngác.
Lộ Dao dùng điện thoại nhắm vào hắn rồi bấm chụp ảnh, cô đưa qua cho hắn ta xem thử: "Ngoại trừ quay phim thì cái này còn dùng để chụp ảnh nữa."
Đôi mắt xếch xinh đẹp của Tạ Húc trừng lớn: "Đây là... ta?"
"Đúng rồi. Ảnh chụp có thể in ra. Nếu công tử thích thì ngày mai cứ đến rạp chiếu phim vượt thời không Lộ Dao ở phố Tùng An, tôi sẽ in tặng cho anh."
Tạ Húc cầm lấy tay của Lộ Dao, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chính mình ở trong màn hình. Tâm trạng của hắn ta cực kỳ phức tạp.
Khốc Bát cảm giác rất đắc ý, mấy người nhà quê này chẳng biết ảnh chụp là gì.
Hắn lấy ra một chồng ảnh chụp trong lòng ngực rồi đưa tới trước mặt Tạ Húc: "Này, đây là ảnh chụp mà mấy bữa trước bà chủ tặng cho ta."
Tạ Húc vừa nhìn thoáng qua thì hết hồn.
Người trên bức ảnh giống như đúc với nam tử trước mặt.
Cái này gọi là ảnh chụp?
Không chỉ có Tạ Húc mà các thực khách trong sảnh chính đều nhìn thấy. Trong lòng của bọn họ càng thêm sợ hãi chủ tiệm nhưng lại không kiềm chế được sự tò mò nên vẫn muốn biết nhiều hơn về những bí mật của rạp chiếu phim.
Mặc dù Lộ Dao và Khốc Bát đã bắt kẻ tung tin đồn nhảm rời đi nhưng không khí trong sảnh chính của Tứ Hỉ Lâu vẫn cực kỳ yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đang tiêu hóa những gì mình đã nhìn thấy và nghe được.
Tạ Húc lại quay lên lầu nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện rõ sự mờ mịt.
Những vị công tử đến đây ăn cơm cùng hắn ta cũng có chung cảm xúc.
Bọn người này đều là con cháu của nhà quan nên hầu hết ở tại biệt thự phía tây của thành, cũng rất ít nghe ngóng mấy chuyện đồn đãi trên đường. Bọn họ còn không biết ở chợ phía Đông có một rạp chiếu phim rất nổi tiếng cho nên hôm nay thật đúng là mở mang tầm mắt.
Vạn Bảo Châu cũng xem hết mọi chuyện cùng với mọi người. Lúc nàng ta rời khỏi thì có đi ngang qua phòng chữ Thiên số 1.
Cửa phòng mở ra một nửa, Tạ Húc và những người còn lại ngồi vòng quanh thành một bàn. Bọn họ còn chưa lấy lại tinh thần. Nàng ta hơi buồn cười bước tới gõ cửa rồi đi vào trò chuyện vài câu.
Sau khi về tới phủ đệ, Vạn Bảo Châu gọi Hồng Ngọc tới: "Ta muốn giao cho ngươi nhiệm vụ cuối cùng."
Hồng Ngọc thấy hoảng hốt trong lòng, bệnh ở mắt của nàng càng càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Hiện tại, dù là vật đứng ngay trước mắt thì nàng cũng không thể thấy rõ được nhưng mà điện hạ vẫn bằng lòng cho nàng cơ hội phục vụ.
Nàng sẽ dùng hết sức lực để hoàn thành nhiệm vụ này, dù đây là nhiệm vụ cuối cùng hay là phải từ bỏ mạng sống nàng đều không sợ.
Ánh mắt của Vạn Bảo Châu tối sầm, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta muốn ngươi đến rạp chiếu phim theo dõi toàn bộ hành vi của chủ tiệm và tất cả những gì diễn ra bên trong rạp. Mỗi ngày, ngươi phải báo cáo cụ thể cho ta."
Hồng Ngọc cúi đầu nghe lệnh: "Vâng."