Lộ Dao và Khốc Bát kéo gã tung tin đồn nhảm đến giao cho quan nha rồi quay về rạp chiếu phim.
Khốc Bát đã thu thập xong toàn bộ tin tức của người này. Lúc hắn đưa theo gã đến phủ quan thì cũng đưa luôn toàn bộ tin tức của những người còn lại, bao gồm họ tên nơi ở... để quan phủ dễ dàng bắt những người còn lại.
Chuyện này không phải chuyện lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ.
Trong lòng Lộ Dao hiểu rõ mấy người đó chỉ chịu phạt một chút thôi nhưng cái quan trọng là cô... đã thể hiện thái độ nghiêm túc của mình.
Có người nào muốn gây chuyện thì cần chắc chắn mình không bị bại lộ, nếu bị bắt được thì sẽ phải đi đến phủ quan một lần.
Sau khi trở về, Lộ Dao đổi lại quần áo, váy đẹp nhưng mà mặc trong thời tiết nắng nóng này thì rất oi bức, mới đi có vài bước đã bị ướt đẫm mồ hôi.
Cô chuẩn bị trở về phố mua sắm nên cũng không thể mặc trang phục của triều Đại Vũ đến đó được nên phải thay đồ trước.
Phó Trì đang lo lắng chuyện lời đồn, vừa nhìn thấy Lộ Dao bước ra thì hỏi ngay: "Thế nào rồi?"
"Những người tung tin đồn đã bị bắt lại, ngày mai chỉ cần đứng ra làm rõ mọi chuyện." Lộ Dao rót một cốc Coca Cola uống một hơi hết nửa cốc mới thở dài một cách thỏa mãn: "Thời tiết bên ngoài quá nóng, ở trong rạp chiếu phim là thoải mái nhất."
Hiện tại đang là giữa mùa hè của triều Đại Vũ, thời gian không giống với phố mua sắm nên mùa cũng khác.
Thời gian ở đây đang là tháng bảy nên chưa tới Trung thu, nắng rất gắt vào ban ngày.
Phó Trì ngạc nhiên nhìn Lộ Dao, không ngờ cô lại có thể giải quyết được chuyện phiền phức này. Anh ta hỏi lại: "Cô muốn làm sáng tỏ chuyện gì?"
Lộ Dao suy nghĩ rồi trả lời: "Chủ yếu là vấn đề về quái vật bỏng ngô, ra thêm một phần ngoại truyện là được."
Phó Trì: "..."
Đầu óc của anh ta vẫn không thể theo kịp với những ý tưởng của cô, cách giải quyết này đúng là rất đơn giản và thẳng thắn.
Lộ Dao ngồi phịch xuống ghế. Cô nhìn qua biểu tình trên khuôn mặt của Phó Trì thì hiểu được anh ta đang nghĩ gì nên mở lời an ủi: "Tiểu Phó, chúng ta đã mở rạp chiếu phim thì cũng đừng lo ngại quá nhiều. Chúng ta tốn nhiều thời gian để chọn lựa nội dung và mua bản quyền không phải để đem đi cất rồi lại đi quay cho mọi người xem cuộn vải bó chân của mấy bà lão dài và thối như thế nào."
"..." Phó Trì cảm giác tựa như giờ mình mới biết Lộ Dao là người như thế nào. Rõ ràng lúc mới quen anh ta không có ấn tượng như thế này, có thể là hồi đó anh ta chưa thể nhìn thấu được cô: "Phần ngoại truyện đã có tài liệu để quay chưa?"
Lộ Dao: "Đa số là có rồi nhưng có thể quay thêm một chút nữa. Đợi tí nữa thì tôi sẽ đi tới cửa hàng đồ ăn nhanh để kiếm thêm tài liệu, bọn họ sẽ giúp chúng ta."
Cửa hàng đồ ăn nhanh ở phố mua sắm là cửa hàng bình thường nhất nhưng cũng thần bí nhất.
Trong lúc nghỉ ngơi, Phó Trì đã từng hỏi Cơ Chỉ Tâm nhưng cậu ta chỉ nói là tuyệt đối không được tới gần cửa hàng đồ ăn nhanh.
Sau này ông chú của Cơ Chỉ Tâm cũng nhắc nhở anh ta đừng tò mò những chuyện liên quan đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Nhưng mà nghe giọng nói của bà chủ thì cửa hàng đồ ăn nhanh lại chỉ là một cửa hàng bình thường, không có chỗ nào khác biệt cả.
Phó Trì kiềm chế sự nghi hoặc của bản thân, anh ta chỉ nói: "Theo kế hoạch cũ thì ngày mai sẽ bắt đầu công bố trailer của phim "Mùa hoa rơi gặp lại chàng", có cần dời thời gian lại không?"
Lộ Dao lắc đầu: "Không cần."
-
Tục ngữ có câu: Nói láo chỉ cần mở miệng, chứng thực phải chạy gãy chân.
Sau trận cãi nhau ở Tứ Hỉ Lâu thì những cuộc thảo luận về rạp chiếu phim lại nổi lên lần thứ hai. Trong lời đồn lại trộn lẫn sự thật nên trong một thời gian ngắn mọi chuyện càng lúc càng rối.
Khách hàng đến buổi chiều cũng không tăng nhiều, có Phó Trì ở lại trông rạp nên Lộ Dao yên tâm đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Phó Trì kéo một chiếc ghế dựa ngồi ngay trước cửa rạp chiếu phim, nghe những người bán hàng rong đang rao hàng, người đi đường bước đi chậm rãi qua từng tảng đá ở ngã tư đường hoặc liếc mắt cẩn thận nhìn anh ta.
Tâm tình lúc này của anh ta khác hoàn toàn với lúc ở tại cửa hàng Lông Xù.
Rõ ràng ở thế giới này có rất nhiều âm thanh hỗn loạn ầm ĩ nhưng trái tim của anh ta lại yên bình hơn.
Trước quầy bán vé, Khốc Bát, Cẩu Tử và Chu Châu đang tập trung lại một chỗ. Bọn họ nhìn bóng dáng của Phó Trì rồi ngầm ra hiệu bằng mắt với nhau.
Chủ tiệm có nói đây chính là nhị chưởng quầy, khi cô không ở chỗ này thì có việc gì cứ tìm anh ta.
Kết quả, trừ ngày đầu tiên ra thì ông chủ thứ hai cũng không đến tán gẫu với bọn họ.
Khốc Bát nhẹ giọng xúi giục Cẩu Tử: "Ngươi đi đi, ngươi đi đi."
Khốc Bát lại nhìn sang Chu Châu: "Hay là muội đi đi?"
Chu Châu lắc đầu thật mạnh: "Khốc ca, ta cũng không dám đâu. Lá gan của huynh lớn nhất, huynh đi đi."