Từng cái xúc xích nướng được thả vào giữa thanh tròn đang chậm rãi chuyển động, dáng vẻ trông khô cứng trắng bệch, không ngon cho lắm.
Sau mười lăm phút, bề ngoài khô cứng của xúc xích nướng dần dần gồ lên, lớp ngoài bóng loáng, mùi thịt cũng bay ra.
Lộ Dao: "Tôi thích nhất là xúc xích nướng nở bung ra, ghim vào cây tăm trúc, lớp ngoài chưa cần phủ bột tiêu mà ăn không cũng đã rất thơm rồi."
Cẩu Tử nhìn chằm chằm vào xúc xích nướng đang chuyển động trên máy rồi lén lút nuốt nước miếng: "Bà chủ, làm sao để biết xúc... xúc xích đã nở bung?"
Lộ Dao: "Cái này thì đơn giản thôi, bao giờ giữa xúc xích có chỗ rách nở tung ra, để lộ thịt bóng loáng ngon miệng bên trong thì chính là nở bung đấy."
Cẩu Tử gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm vào xúc xích, rất sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc nó nở bung.
Lộ Dao đã quyết định giá cả xong rồi. Xúc xích hai văn tiền một cây, nước cam thì giống Coca Cola, một văn tiền một ly.
Dạy Cẩu Tử xong, cô ngồi sau quầy chờ được ăn cây xúc xích đầu tiên.
Cẩu Tử tỏ ra hơi lo lắng, dè dặt, không nhanh nhẹn bằng bình thường.
Lộ Dao: "Cẩu Tử, cậu có muốn đặt cho mình một cái tên chính thức không? Cậu còn nhớ họ của mình là gì nữa không?"
Cẩu Tử sững người ra một lúc, động tác trên tay cũng dừng lại một chút: "Tên chính thức ư?"
Chuyện này Lộ Dao cũng đã suy nghĩ một thời gian rồi. Cẩu Tử đã ở lại trong rạp chiếu phim.
Chỉ cần cậu bé không mơ mộng hão huyền mà thành thật làm việc ở rạp chiếu phim mấy năm thì từ nay về sau sẽ không thể nào quay lại làm ăn mày nữa.
"Tên gọi chính thức giống như Chu Châu và Ôn Giản ấy, có tên có họ. Bây giờ cậu còn nhỏ chứ sau này lớn lên rồi, dù không muốn tiếp tục làm ở rạp chiếu phim nữa thì cũng phải có gốc rễ lập thân chứ. Tôi cảm thấy vẫn nên chọn một cái tên chính thức mới ổn." Lộ Dao giải thích.
Bỗng nhiên Cẩu Tử hơi kích động, mặt cũng đỏ bừng lên, vội vàng đáp: "Bà chủ, ta không muốn rời khỏi rạp chiếu phim đâu. Bà chủ đừng đuổi ta."
Lộ Dao giơ tay lên: "...Tôi không có ý này. Tôi chỉ tưởng tượng ra vậy thôi. Cậu đừng lo lắng."
Cẩu Tử thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi lại ngẩng đầu lên: "Bà chủ, ta không biết họ của mình là gì. Ông nội ta họ Cao nên người quen biết thường gọi ông ấy là ông Cao. Ta muốn theo họ của ông nội."
Ông Cao trong miệng Cẩu Tử là một người ăn mày già, mù một mắt, gãy một chân nhưng lại chiếm giữ Lương Kinh nhiều năm, có chút quan hệ riêng của mình trong tối nên trước kia ông ấy thường chăm sóc Cẩu Tử và mấy đứa nhỏ ăn mày.
Bây giờ Cẩu Tử làm việc ở rạp chiếu phim, Lộ Dao cũng đổi giao châu thành tiền rồi nên ông Cao bèn đưa mấy đứa nhỏ ăn mày đi thuê một căn phòng cũ, ngày thường hay đan mấy thứ đồ chơi như châu chấu, dế, ngựa con và những thứ tương tự để ra ngoài bán.
Cuộc sống mặc dù vừa nghèo khổ vừa khó khăn nhưng đã tốt hơn nhiều so với những tháng ngày ăn bữa trước không có bữa sau, cũng không có chỗ trú chân an toàn trước kia.
Lộ Dao gật đầu: "Ừ, cậu về hỏi ông nội rồi lấy một cái tên nhé."
Cẩu Tử trước giờ luôn bị gọi là Cẩu Tử, Cẩu Tử ca. Cậu bé ăn xin ở bên đường, ánh mắt người đi đường nhìn cậu bé chẳng khác gì nhìn một con chó hoang.
Bây giờ ngẫm lại cậu ta mới thấy mình đã khác với khi đó rồi.
Tâm trạng của Cẩu Tử không khỏi kích động. Bà chủ nhỏ nói không sai, đúng là cậu ta nên đổi một cái tên khác rồi.
-
Việc nâng cấp và mở rộng phòng chiếu phim của rạp chiếu phim đã hoàn thành toàn bộ.
Việc cho xây dựng thêm bảy phòng chiếu phim cùng một lúc ít nhiều gì cũng khá bắt mắt nên Lộ Dao đã sửa đổi kế hoạch ban đầu, tạm thời cứ cách hai ngày là lại cho một phòng chiếu mới chiếu phim. Còn khu vực phòng chiếu phim riêng ở bên cạnh khu vực nghỉ ngơi thống nhất sẽ mở cửa sau bảy ngày nữa.
Phòng chiếu phim số ba vừa xây dựng xong đã ngay lập tức được đưa vào sử dụng. Cuối cùng thì ba bộ phim đang chiếu trong rạp không cần phải đánh nhau nữa rồi.