Chỉ là tập ba của "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" được quyết định sẽ chiếu vào ngày mai. Ngày mốt sẽ mở cửa phòng chiếu phim số bốn nên một tuần trở lại đây rạp chiếu phim cực kỳ bận rộn.
Mặc dù đã thuê thêm Hồng Ngọc rồi nhưng nhân viên rạp chiếu phim vẫn không đủ dùng.
Lộ Dao đứng ở cửa thấp giọng lẩm bẩm: "Lần này người kia tới muộn ghê."
Hệ thống nhô ra: [Cô nói ai cơ?]
Lộ Dao nhìn lên màu trời, đoán rằng bây giờ Cơ Chỉ Tâm đã đến cửa hàng Lông Xù rồi.
Tư liệu về phim mới cần mua cô vẫn chưa đưa cho cậu ta. Thế là Lộ Dao xoay người trở lại sảnh lớn, chuẩn bị đi tới cửa hàng Lông Xù một chuyến, không thèm đáp lại hệ thống.
Hệ thống vừa uất ức vừa tức giận: [...]
-
Cơ Chỉ Tâm đang xử lý công việc hằng ngày của cửa hàng Lông Xù trong phòng câu cá. Lúc Lộ Dao tới thì cậu ta đang bận rộn.
Lộ Dao đưa tư liệu cho cậu ta rồi rời đi.
Ra khỏi cửa hàng Lông Xù, Lộ Dao liên lạc với Bạch Kính, hẹn ba ngày nữa sẽ làm kiểm tra sức khoẻ. Sau đó cô mới đi thêm được hai bước thì lại thấy đói bụng, mới nhớ ra là sáng nay cô bận bịu ở rạp chiếu phim nên chưa ăn gì. Thế là Lộ Dao dứt khoát tới cửa hàng đồ ăn nhanh ăn chút gì cái đã.
Cửa hàng đồ ăn nhanh cũng vừa mới mở cửa. Bình thường lúc này trong cửa hàng rất náo nhiệt.
Nhân viên cửa hàng thấy hôm nay cô tới sớm như này thì hơi ngạc nhiên.
Nghe nói bà chủ còn chưa ăn sáng, có người lập tức bưng đồ ăn tới ngay.
Lộ Dao uống đậu hũ, ăn bánh thịt ma thú rồi nghe Tiểu Gia nói chuyện.
Tiểu Gia cực kỳ hào hứng nói với cô rằng một căn cứ điện ảnh và truyền hình mới dựng lên, đang xây dựng bên cạnh tầng chín mươi chín.
Mỗi ngày có mấy trăm người tình nguyện qua bên đó nặn nhà, nặn gạch tường, nặn đủ các loại đồ dùng thiết bị bên trong. Người dân ở Vùng đất của những linh hồn muốn tự mình đóng phim.
Lộ Dao đứng ở lan can tầng chín mươi chín nhìn xuống phía dưới rồi ngạc nhiên giật mình.
Sương mù dày đặc tản đi, khu vực lớn phía dưới xuất hiện một công trình đang thi công bắt chước lối kiến trúc cổ. Nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được cực kỳ nhiều chi tiết trong đó. Thảo nào nhiều người muốn tới đó nặn đồ như vậy.
Lộ Dao hỏi: "Đây là muốn quay phim cổ trang à?"
Tiểu Gia gật đầu: "Nghe nói là bị "Thiên Hạ Đệ Nhất" và "Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh" lôi kéo nên muốn nặn một tòa thành bên dưới."
Lộ Dao: "... Không hổ là các người."
Có ảo thuật muốn làm gì cũng được.
Mắt Tiểu Gia sáng lấp lánh: "Bà chủ, chờ chúng tôi quay xong, cô lấy phim tới rạp chiếu phim chiếu nhé. Bảo vệ trưởng nói sẽ không lấy tiền đâu."
Mấy năm trước cũng không phải là không có ai nghĩ đến chuyện đóng phim này, cũng có người thử làm rồi nhưng kết quả là đều bỏ dở giữa chừng cả.
Bọn họ đều chết cả rồi nên nói một cách tương đối thì cũng không có nhiều ham muốn và suy nghĩ đến vậy.
Có một số việc làm mãi cũng mệt mỏi nên đứt gánh giữa đường không biết nhiều nhường nào rồi.
Sau đó trò chơi khu vui chơi nổi lên. So với ảo tưởng giả tạo thì thể nghiệm chân thật có sức hút hơn nhiều.
Cửa hàng đồ ăn nhanh xuất hiện đã thay đổi tình trạng đó.
Bây giờ phim ảnh xuất hiện lại một lần nữa kích thích người dân ở Vùng đất của những giấc mơ.
Bọn họ bắt đầu muốn có được bộ phim của riêng mình.
Sau khi ở trong cửa hàng đồ ăn nhanh hơn một giờ đồng hồ, trước khi ra ngoài, Lộ Dao đã gặp mặt Tiểu Cơ, báo cho ông ta biết ba ngày nữa sẽ có một buổi kiểm tra sức khoẻ.
Cô không biết bên phía Bạch Kính sẽ sắp xếp mấy bác sĩ tới vì chủ yếu vẫn là Tiểu Cơ tiếp xúc với nhà họ Bạch.
Quay lại rạp chiếu phim, trong lòng Lộ Dao bỗng có một suy nghĩ. Cô đảo mắt nhìn quanh một vòng, dừng lại ở khu nghỉ ngơi rồi bỗng nhiên bước nhanh hơn.
Người nọ mặc quần áo màu đen, tóc màu trắng, đang đưa lưng về phía cửa.
Mặc dù không thấy mặt mũi nhưng trong lòng cô đã có suy đoán.