Nhóm Lý Bác vẫn đang không ngừng thảo luận về kết cục của “Đoàn tàu trên biển”, cũng có người hứng thú với đoàn tàu biển, đồng hồ, súng Gatling, điện thoại xuất hiện trong cảnh phim, nhưng chỉ thấy hình không biết nguyên lý, thảo luận cuối cùng cũng theo chiều hướng hình ảnh bên ngoài, nhiều hơn là cảm thán về sự vật mới lạ.
Trần thượng thư ngồi vài phút, sờ vào điều khiển từ xa nhỏ dưới tay vịn chỗ ngồi, ấn chuông thông báo.
Phòng chiếu mini có thể chọn phim, Trần thượng thư đã nói trước với Hồng Ngọc rồi.
Hồng Ngọc nói với Lộ Dao ở hậu trường, chuông báo vừa vang lên thì bắt đầu chiếu phim mới.
Màn hình lần nữa sáng lên quấy nhiễu đến những người còn đang bàn luận, Trần thượng thư nói: “Hiếm lắm mới đến một lần, ta lại chọn một bộ nữa.”
Nhóm Lý Bác không ngờ còn có thể xem thêm một bộ, bỗng tràn đầy hưng phấn.
Cảnh tượng xuất hiện lại là bờ biển, chỉ là nhân vật lần này không giống trong “Đoàn tàu trên biển”, họ ăn mặc gần giống với bà chủ nhỏ của rạp chiếu phim, đây là bộ phim “Tìm kiếm cự thú dưới biển sâu”.
Lúc Trần thượng thư xem trailer thì bị chấn động đến mức nói không nên lời, thật ra lúc ấy ông ấy muốn xem bộ này nhất, nhưng đã nói với Lý Bác xem “Đoàn tàu trên biển” trước rồi.
Thể loại phim này cũng rất mới mẻ đối với nhóm người Lý Bác.
Có lẽ do xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, thứ họ thấy đầu tiên nhất cũng là con tàu mà đoàn thám hiểm sử dụng.
Người ngồi bên tay phải của Lý Bác cũng là một vị quan ghi sử, thấy cano màu trắng để lại dãy bọt sóng trên mặt biển, nhịn không được nói: “Thì ra là cái này! Hôm qua đi mua bánh Trung thu ở Ngọc Quế Trai, cửa hàng tặng một đồ vật nhỏ lông xù, chính là hình dạng giống con tàu nhỏ màu trắng này.”
Cuộc truy tìm của đoàn thám hiểm bắt đầu, trong phòng chiếu phim lại yên lặng.
Hồng Ngọc bẩm báo ông chủ Nhạc của Xuân Hi Lâu muốn gặp Lộ Dao, nói là có việc cần bàn.
Lộ Dao đang ở hậu trường, nghĩ ngợi, đứng dậy đi ra ngoài: “Mời hắn vào.”
Nhạc Hạn theo Hồng Ngọc vào phòng nghỉ ngơi, bất động thanh sắc đánh giá xung quanh, thì ra phía sau bức màn còn có không gian lớn như vậy.
Lộ Dao có đi uống trà ở Xuân Hi Lâu vài lần, thấy ông chủ trà lâu trẻ tuổi này từ đằng xa nhưng chưa từng chào hỏi.
Hôm nay bên ngoài khá bận, Hồng Ngọc cũng không rảnh để hầu hạ mọi lúc.
Lộ Dao bảo nàng đi làm việc, tiện thể gọi Diệp Tiêu vào đây, lại đứng dậy định đích thân đi pha trà, nhớ ra đêm qua quay về sau khi xem hội hoa đăng, nóng không chịu nổi, đã làm một vại lớn trà trái cây để trong tủ lạnh.
Đông lạnh cả đêm, giờ lấy uống vừa ngon.
Cô lấy ấm trà bằng thủy tinh, gắp một ít trái cây bỏ vào trong ấm, đổ đầy nước trà, lại sắp ra một đĩa bánh ngọt.
Nhạc Hạn luôn quan sát Lộ Dao, nhìn thấy cô mở một cái tủ màu trắng bạc, lấy nước trà và đồ ăn ra khỏi đó, trong mắt tràn đầy sự nghiên cứu.
Sau khi cửa của chiếc tủ đó mở ra, hình như có đèn tự động sáng lên, bên trong để đồ cũng kỳ lạ trăm phần.
Nước trà bưng lên ban đầu màu sắc trong veo, không lâu sau bên ngoài ấm trà đọng một lớp hơi nước.
Ánh mắt của Nhạc Hạn hơi lấp lánh, lẽ nào chiếc tủ kia thật sự là hầm băng?
Tùy ý để trong phòng như vậy là có thể chứa đá rồi?
Lộ Dao rót trà cho hắn: “Trà trái cây pha hôm qua, khác với vị trà Sencha của Lương Kinh, ông chủ Nhạc thử xem.”
Nhạc Hạn bưng tách trà lên, thành tách lạnh băng, quả nhiên là trà lạnh, còn chưa vào miệng có có hương trái cây đậm đà phả vào mũi.
Hắn cúi đầu nhấp thử một miếng, trong vị trái cây lạnh băng chua nhẹ, thật sự có hương trà, trái cây ngọt lịm vậy mà có thể hòa với nước trà thanh mát như vậy, mùi vị thanh nhuận hậu ngọt, không hề có vị chát.
Nhạc Hạn không nhịn được khen: “Vị trà tươi mới, trái cây thanh mát, trà ngon!”
Uống trà rồi thì ăn bánh ngọt, Nhạc Hạn lại sáng rực mắt.
Trong lòng hắn thật sự cảm thấy uống nhiều trà trái cây sẽ hơi ngọt ngấy, không hợp phối với bánh ngọt.
Nhưng đĩa bánh ngọt này xốp giòn, vị ngọt rất nhạt, lúc nhai có hương lúa mì rất nồng đạm, vừa hay trung hòa vị ngán của trà trái cây.
Lộ Dao thấy cũng được rồi, mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay ông chủ Nhạc có việc gì?”
Nhạc Hạn khôi phục tinh thần, một bữa ăn uống suýt quên luôn chính sự: “Bà chủ Lộ, ta cũng muốn xin rạp chiếu phim giúp Xuân Hi Lâu làm một đoạn phim như của Ngọc Quế Trai, chiếu trên màn hình thủy tinh bên ngoài.”
Chọn hợp tác với Ngọc Quế Trai, Lộ Dao đã cân nhắc qua tình huống có thể xảy ra sau này, chỉ là không ngờ người đầu tiên đến tìm cô lại là Nhạc Hạn.
“Anh muốn làm quảng cáo?” Ngón tay đặt trên tay vịn sô-pha của Lộ Dao gõ nhẹ.
Nhạc Hạn có vài phần căng thẳng không tên trong lòng, có phải Xuân Hi Lâu không đủ tiêu chuẩn?
Quán trà nhà hắn vẫn luôn làm ăn khá ổn, đặc biệt là sau khi rạp chiếu phim xuất hiện, buôn bán so với ngày xưa còn thịnh vượng hơn mấy phần, nhưng về lai lịch thì thật sự không sánh bằng cửa hàng lâu đời gia truyền trăm năm.
“Tôi thấy Xuân Hi Lâu làm ăn vẫn khá ổn, buổi trưa và buổi chiều đều đầy chỗ. Vì sao ông chủ Nhạc lại muốn làm quảng cáo?” Lộ Dao khá tò mò.
Tay đặt trên đùi của Nhạc Hạn vô thức siết chặt: “Dĩ nhiên là muốn lên thêm một bước.”
Đây là lời thật lòng.