Ngọc Quế Trai vốn được coi như là một cửa hàng bánh nổi tiếng ở Lương Kinh, nhưng mượn đông phong của rạp chiếu phim, chưa đến hai ngày hào quang đã lấp hết tất cả những cửa hàng bánh khác.
Người làm ăn ai thấy mà không nóng mắt? Nhất là ông bà chủ trong hội đại thương Lương Kinh, chỉ là họ khá thận trọng, vẫn đang xem chừng.
Nhạc Hạn chờ không nổi nữa, trong lòng hắn còn có một suy nghĩ bí mật.
Cách hợp tác của rạp chiếu phim và Ngọc Quế Trai quá thú vị rồi, hắn cũng muốn.
Thậm chí Nhạc Hạn cũng không trông mong quảng cáo này có thể giúp quán trà kiếm tiền, chỉ cần cửa hàng nhà hắn xuất hiện trên màn hình quảng cáo lớn của rạp chiếu phim hiện tại thì đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Lộ Dao hiểu suy nghĩ của Nhạc Hạn, lý giải đơn giản chính là vì tò mò, muốn thử sự vật mới.
Lúc này Diệp Tiêu đúng lúc đẩy cửa đi vào, Lộ Dao hỏi: “Phó Trì đang ở đâu?”
Diệp Tiêu nghiêng đầu ra bên ngoài: “Nghịch máy móc.”
Lộ Dao cười nói: “Gọi nhị chưởng quầy vào đây, nói là có việc cần làm.”
Phó Trì mặt đầy vẻ ngơ ngác tiến vào: “Chuyện gì?”
Lộ Dao chỉ vào Nhạc Hạn giới thiệu: “Vị này là ông chủ của Xuân Hi Lâu kế bên, nhờ rạp chiếu phim làm một đoạn quảng cáo.”
Phó Trì chớp chớp mắt, đi đến sô-pha đơn bên cạnh ngồi xuống, khá sững sờ nhìn Lộ Dao: “Nhưng tôi không ra ngoài được.”
Lộ Dao gật đầu: “Hiểu mà, nhưng tôi vẫn muốn giao hạng mục này cho anh, suy cho cùng cũng là chuyên ngành của anh mà. Đến lúc ấy tôi và những người khác sẽ toàn lực hỗ trợ cho anh.”
Phó Trì vén tóc trong vô thức, rũ mắt thấp giọng nói: “Được rồi, để tôi thử xem.”
Rạp chiếu phim nhận hạng mục quảng cáo chính thức đầu tiên, Lộ Dao và Nhạc Hạn bàn giá cả xong, chính sách, nội dung chi tiết và quay chụp giao do Phó Trì và Nhạc Hạn thương lượng.
Mới đầu Nhạc Hạn còn tưởng quay một quảng cáo đối với rạp chiếu phim là chuyện rất đơn giản, không ngờ bên trong còn có rất nhiều việc cần phải bàn bạc, hơn nữa đối phương sẽ tham khảo rất nhiều ý kiến của hắn, cuối cùng hai bên còn phải ký một khế ước.
Từ phòng nghỉ ngơi đi ra, tâm trạng của Lộ Dao khá tốt, rạp chiếu phim bắt đầu có nguồn thu nghiệp vụ phụ rồi.
...
Triệu Quảng Hồng xem xong một bộ phim, vẫn luôn lượn lờ trong rạp chiếu phim.
Hắn làm ăn bên ngoài, đã đi qua vùng quê hẻo lánh, cũng nán lại vùng sông nước Giang Nam phồn hoa rất lâu, còn băng qua Tái Bắc rộng lớn rét buốt, tự nhận kiến thức không hạn hẹp, nhưng đồ bên trong rạp chiếu phim, mỗi một món đều chưa từng nghe qua.
Ngô đại thẩm cũng khá phiền với dáng vẻ chưa thấy thế sự này của hắn.
Lộ Dao đi từ phòng nghỉ ngơi ra, theo thói quen đi tuần tra khu vực chiếu phim.
Cô đến khu chiếu phim lớn trước, gặp được Ngô đại thẩm.
Ngô đại thẩm đã nói với Lộ Dao một lần, con trai bà ấy là người làm ăn, ăn bánh Trung thu của rạp chiếu phim xong thì vô cùng kinh ngạc tò mò, muốn lấy chút hàng để bán ra vùng ngoài.
Lúc này Ngô đại thẩm nói với cô, Triệu Quảng Hồng đang ở khu nghỉ ngơi.
Triệu Quảng Hồng đã nghe Ngô thị nói Lộ Dao rất trẻ, lại là nữ tử, nhưng thật sự gặp được vẫn ngạc nhiên.
Cô còn trẻ hơn so với tưởng tượng, trông cũng không giống người làm ăn.
Mà Lộ Dao vừa lên tiếng thì đánh tan ấn tượng ấy: “Tôi nghe Ngô đại thẩm nói anh muốn lấy chút bánh Trung thu để bán ra vùng ngoài. Bánh Trung thu nhà tôi không rẻ, hơn nữa đã qua lễ Trung thu rồi, e là không bán được giá.”
Triệu Quảng Hồng nghe ý này, cho rằng rạp chiếu phim không muốn hợp tác, hơi sốt ruột trong lòng, giải thích: “Bánh Trung thu nhà ngài mỹ vị mà độc đáo, không chỉ là Lương Kinh, tiểu nhân cũng chưa từng ăn được bánh Trung thu vị ngon đặc biệt như vậy ở vùng khác. Dù không phải ngày lễ, đem ra cũng chắc chắn có người tranh mua. Không giấu gì ngài, tiểu nhân bôn ba buôn bán mấy năm, cũng có chút nhân mạch trong tay, bánh Trung thu không lo đường buôn.”
“Bánh Trung thu nhà tôi nhiều nhất chỉ có có thể bảo quản nửa tháng, qua thời gian đó tuyệt không thể ăn.” Lộ Dao lại nói.
Triệu Quảng Hồng mừng rỡ: “Nếu thật sự như bà chủ nhỏ nói, cả bánh Trung thu nhân thịt kia cũng có thể bảo quản lâu cỡ nửa tháng. Tiểu nhân chỉ nguyện lấy nhiều hàng chút, vận chuyển đường thủy đến Giang Nam, nhanh nhất bảy ngày là đến.”
Lộ Dao gật đầu: “Lời tôi nói đều là thật.”
Sau khi bàn bạc kỹ càng, Lộ Dao đồng ý cho hắn mười bộ, năm loại bánh Trung thu mỗi loại mười hộp, tính tới tính lui hắn chỉ có thể chạy một chuyến.
Năm mươi hộp bánh Trung thu, lượng hàng thật sự không hề ít.
Triệu Quảng Hồng là một thương nhân nham hiểm, lấy được bánh Trung thu còn muốn chút khăn giấy và nước rửa tay để trong nhà vệ sinh.