Ngay cả người mù cũng không buông tha 3
Mặc dù Hoa Khôi cô nương đã mặc quần áo đẹp nhất tới đây, màu sắc vẫn có hơi đậm, cũng may Lộ Dao đã chuẩn bị quần áo và trang sức.
Trần Liên Liên vào trong phòng nhìn, bà chủ chuẩn bị một bộ váy trắng, kiểu dáng đơn giản tươi mát nhưng chất vải cực tốt, mặt lụa trơn trượt, nhìn kỹ lại còn có hoa văn ẩn.
Tiểu Đào nhìn có hơi bất mãn: "Ta cảm thấy quần áo của Hoa Khôi cô nương còn đẹp hơn cái này, cái này quá nhạt nhòa, căn bản không xứng với vẻ đẹp của cô nương.”
Trần Liên Liên sờ sờ quần áo, trên mặt lại có vài phần vui mừng: "Ngược lại ta cảm thấy quần áo này không tệ, thanh lịch khiêm tốn.”
Tiểu Đào hầu hạ Trần Liên Liên thay quần áo xong, đi ra liền thấy trên bàn bày ra rất nhiều vật nhỏ chưa từng thấy qua, Lộ Dao ngồi trên ghế đùa nghịch tóc giả.
Trần Liên Liên bước nhanh qua: "... Đạo diễn Lộ, những thứ này là?”
Lộ Dao đứng dậy, chỉ chỉ cái ghế trước mặt: "Mau ngồi xuống, tôi chải đầu cho cô trước, sau đó là trang điểm.”
Sau khi ngồi xuống, Trần Liên Liên mới phát hiện vật hình bầu dục trước mặt là một tấm gương, khác với gương đồng mà các nàng thường dùng, ánh sáng rõ ràng, hiện ra người trong gương.
Tóc Trần Liên Liên dày, tóc lại tốt, đen nhánh mềm mại.
Lộ Dao vừa giúp cô chải tóc, vừa trêu chọc nói: "Tóc này mà không quay một video quảng cáo dầu gội đầu thì thật là đáng tiếc.”
Trần Liên Liên nghi ngờ: "Dầu gội đầu là gì?”
Lộ Dao: "Đó là một loại dầu để gội đầu, giống như xà phòng, nước tro cỏ, có khả năng làm sạch. Tuy nhiên, dầu gội đầu tốt hơn so với xà phòng và nước tro cỏ, sau khi gội đầu thì thơm dịu nhẹ.”
Tiểu Đào không nhịn được nói: "Cô nương chúng ta cũng không cần xà phòng và tro cỏ, đều là mua son dưỡng tóc tốt trên lâu, tóc mới dưỡng được tốt như vậy.”
Trần Liên Liên liếc nhìn Tiểu Đào.
Tiểu Đào rụt đầu, không dám nói nữa.
Lộ Dao không chú ý, một lòng chải tóc cho Trần Liên Liên.
Tóc của nàng ấy rất tốt, tóc lại nhiều, bộ tóc giả chuẩn bị trước đó vô dụng, chỉ dùng mấy cái sừng trâu bọc tóc, cắm hai trâm cài tóc ngọc trai, coi như đã xong.
Lộ Dao: "Tóc đã xong.”
Trần Liên Liên giơ tay nâng túi tóc lên, có hơi không chắc: "Liệu có đơn giản quá không?”
Lộ Dao kéo nàng ấy nghiêng người, cầm lấy bình xịt dưỡng ẩm bên cạnh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Ngươi rất đẹp, như vậy là được rồi. Nhắm mắt lại, ta sẽ bắt đầu trang điểm cho ngươi.”
Hơi nước tinh tế mát lạnh phun lên mặt, Trần Liên Liên run rẩy.
"Được rồi, mở mắt đi."
Trần Liên Liên mở mắt ra, chỉ thấy Lộ Dao cầm một cái bình từ trên bàn, ấn vào hình trụ màu đen trên thân bình, miệng nhỏ ở giữa liền chảy ra một ít đồ vật giống như nước nhưng cũng không phải nước.
Lộ Dao nhìn ra nàng ấy tò mò, đưa qua cho nàng ấy xem: "Đây là một loại kem dưỡng da trước khi trang điểm, một loại dưỡng ẩm dùng trước khi bôi phấn, làm cho làn da trở nên ẩm ướt mềm mại.”
Trần Liên Liên chưa từng nghe qua cách nói này, thứ gọi là kem dưỡng này có mùi thơm nhàn nhạt, dễ ngửi, hoàn toàn khác với hương phấn nồng nặc mà nàng ấy từng tiếp xúc.
Trước khi trang điểm cần phải bôi kem dưỡng da, tiếp đến là kem chống nắng, phấn nền, phấn mắt, chỉnh sửa, phấn lông mày, má hồng, son môi... Rất nhiều thứ đều là đồ trang điểm mà Trần Liên Liên chưa từng thấy, trong đó cũng có một số giống với son phấn bình thường của nàng ấy nhưng kết cấu và cảm giác trang điểm lại tốt đến mức không thể hình dung.
Nói đến phấn nền, có lẽ là không khác gì với phấn châu nàng ấy thường dùng để đắp mặt, nhưng phấn nền đắp lên mặt mỏng nhẹ tự nhiên, không cảm giác căng thẳng đau đớn.
Lộ Dao trang điểm rất nhanh, chưa đến nửa tiếng đã xong toàn bộ phần trang điểm, đứng dậy đẩy gương qua: "Ngươi nhìn xem.”
Trần Liên Liên soi gương, giơ tay muốn sờ mặt, sắp chạm tới lại dừng lại: "Đây... Đây là ta sao?”
Người con gái trong gương da thịt trắng bóng loáng, không nhìn ra chút phấn nào, ánh mắt linh động có ánh sáng.