Trending trong thành Lương Kinh 1
Tiểu Đào xuống xe, Tiểu Tư của Bách Tương Viên cách vách cũng đi xuống từ trên xe, hai người gặp nhau, gật đầu với nhau coi như chào hỏi, xoay người cùng đi vào cổng rạp chiếu phim.
Bất lực vì cổng quá đông người, còn có xu hướng ngày càng đông, hai người không dễ gì mới chen lên được đầu hàng, trùng hợp quảng cáo lại bắt đầu chiếu lại lần nữa.
Thời gian quay quảng cáo, Tiểu Đào và Tiểu Tư ở ngay hiện trường trong toàn quá trình.
Lúc Lộ Dao phát lại để kiểm tra hiệu quả quay, hai người cũng thường nấn ná ở phía sau để nhìn, theo lý mà nói thì khá miễn dịch với quảng cáo này.
Thấy Trần Liên Liên xuất hiện, Tiểu Đào nắm chặt hai tay khoanh lại trước ngực, không nỡ rời mắt đi một tấc.
Quá đẹp rồi, quả thật quá đẹp rồi.
Trần Liên Liên trong quảng cáo như nhành hoa trắng mịn đọng sương sớm trên cánh hoa vào buổi sáng, tươi mát ưu mỹ, mang theo sự sống động nói không nên lời.
Cắt ghép biên tập, hiệu ứng phối với nhạc nền, cảm giác đến rồi.
Tiểu Đào thấy Trần Liên Liên trên màn hình còn mỹ lệ hơn vài phần so với lúc nàng ấy vừa trở thành Hoa Khôi cô nương vào Trung thu năm ngoái.
Tiểu Tư bên cạnh cũng nhìn không chớp mắt, biểu hiện của Huyền Li và Vọng Sinh cũng làm người ta kinh diễm.
Tất cả dáng vẻ, cử chỉ của họ tựa như danh nhân học giả chân chính, khung cảnh sau khi được biên tập cắt ghép, cảm giác cao nhã vượt khỏi thế tục ấy còn nồng đậm hơn lúc quay.
“Cầm sư này đàn quá hay rồi, cũng đẹp nữa, quả thật là tài sắc vẹn toàn!”
“Ta thấy công tử Giang Nam cũng không kém, lúc chơi cờ với cô gái kia, tràn đầy khí thế lại còn ôn nhuận nho nhã!”
“Để ta nói, Trần Liên Liên ăn mặc giản dị và trang điểm nhẹ mới là đẹp đến không ai sánh bằng!”
“Nào có trang điểm? Nàng ấy mặc đơn sơ như thế, sau khi trang điểm sao có thể trong trẻo như nước vậy được?”
“Thấy hai má nàng ấy hơi đỏ, môi châu mọng nước, chắc là có trang điểm. Chỉ là trang điểm nhẹ, có lẽ là tay nghề người làm tóc tốt nên mới chải chuốt xinh đẹp như vậy.”
“Người làm tóc nhà nào lợi hại như vậy?”
Trong đám người, một nữ tử mặc váy áo đỏ thẫm nhìn lên màn hình, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Trần Liên Liên, đánh giá từ trên xuống dưới, trong mắt đọng lại ánh sáng nhỏ vụn.
“Cảnh này người này làm tốt thật, đột nhiên muốn đến Xuân Hi Lâu ngồi rồi. Dù không thể gặp được hồng nhan tri kỷ như họ, lên lầu uống ấm trà giải sầu cũng được.”
“Khoan đã huynh đài, ta cũng định đến Xuân Hi Lâu, chung đường chung đường!”
“Dạo này quen ở Tây Hỉ Lâu nghe sách uống trà, hôm nay cũng đến Xuân Hi Lâu đổi khẩu vị thôi!”
...
Trong đám người, có không ít người xem xong quảng cáo thì gào to, kết bạn đi về Xuân Hi Lâu, trong miệng còn đang tán gẫu về đoạn quảng cáo này.
Lộ Dao đi ra từ phòng nghỉ ngơi, xuyên qua kính thủy tinh trông thấy xe ngựa dừng ở góc phố, đoán là người của Trần Liên Liên và Bách Tương Viên, vì ở cổng đông người nên không tiện qua.
Cô quay về phòng nghỉ ngơi lấy máy tính bảng, từ cổng chen ra ngoài, gặp được Tiểu Đào và Tiểu Tư xem quảng cáo xong, lại đứng trong đám người nghe đánh giá một lát, cuối cùng chuẩn bị quay về bẩm báo, cũng theo họ đi về xe ngựa.
Tiểu Đào và Tiểu Tư lại gặp được Lộ Dao, biểu cảm trên mặt còn sáng hơn hai phần so với hai ngày quay quảng cáo.
Trải nghiệm hiện trường quay phim đã đủ khiến hai người thấy mới lạ, lúc này lại xem được thành phẩm như thế, mang theo sự cung kính nói không nên lời đối với sự tồn tại của rạp chiếu phim cùng với bà chủ.
Tiểu Đào không nhịn được nói: “Bà chủ nhỏ, quảng cáo kia quá lợi hại!”
Tiểu Tư ở bên cạnh không kìm được gật đầu.
Trần Liên Liên nghe thấy giọng của Tiểu Đào, vén rèm xe ra.
Lộ Dao vẫy tay với nàng ấy, quơ quơ máy tính bảng trong tay: “Tôi quên còn chưa cho mọi người xem thành phẩm quảng cáo, có tiện ra không?”
Huyền Li, Vọng Sinh trong xe ngựa của Bách Tương Viên cũng nghe thấy giọng của Lộ Dao.
Một lát sau, ba người lần lượt xuống xe, hành lễ với Lộ Dao, sau đó dựa sát vào.
Lộ Dao nhấn mở máy tính bảng, tìm thấy đoạn phim lưu vào trước đó, nhấn phát.
Ba người Trần Liên Liên nhìn ngón tay của bà chủ nhỏ ấn nhẹ lên đồ vật trong như cuốn sách, cảnh phim bắt đầu thay đổi.
Đối với họ quả thật như tiên thuật vậy, hoàn toàn không thể lý giải.
Nhưng đã có tiền căn quay quảng cáo, họ cũng không lộ ra vẻ mặt cực kỳ khoa trương, chỉ là tràn đầy tò mò với món đồ trong tay Lộ Dao.
Ngay sau đó, họ xem được thành phẩm quảng cáo Xuân Hi Lâu trên màn hình nho nhỏ này.
Thân là diễn viên tham gia diễn xuất, ánh mắt xem quảng cáo của họ hơi khác với mọi người.
Nhìn thấy hình bóng của mình xuất hiện trên màn hình, tâm trạng của họ dĩ nhiên là kích động, sau đó rất nhanh phát hiện cảnh phim đã qua cắt ghép biên tập, nội dung và nhạc nền cũng vượt xa sự tưởng tượng của họ.
Mà đoạn nội dung họ lo lắng nhất lúc trước, cũng thông qua thủ pháp ẩn dụ, xử lý đến mức súc tích mà chọc vào tiếng lòng người ta.