Con đường mà triều Đại Vũ phải đi còn quá dài 3
Ở Đại lục Alexandria và thế giới Vô Thường, hắn muốn làm móng tay hình hoa sen, cũng từng hóa thành hoa sen.
Người này thích hoa sen hả?
Lộ Dao lấy con cá voi sát thủ bông từ trong túi áo, đưa qua: "Cho anh nè."
Lúc gắp được vào sáng nay, cô đã nghĩ tới cá voi sát thủ A lúc mở cửa hàng Lông Xù, không phải hoa sen, chắc cũng có chút tác dụng ám chỉ.
Diệp Tiêu dừng bước, hơi nghiêng đầu, đôi mắt bị chiếc kính màu đen che khuất, không nhìn thấy vẻ mặt.
Lộ Dao đợi trong chốc lát, hắn không lên tiếng cũng không giơ tay, trông cũng không giống như không muốn, trái lại hiện ra một chút đấu tranh không quá rõ ràng.
Không biết là trực giác tới từ đâu, Lộ Dao hơi kiễng chân, treo con cá voi sát thủ lên trên tua rua ở chuôi kiếm của Diệp Tiêu: "Được rồi, đi thôi."
Diệp Tiêu cúi đầu nhìn thấy dây tua rua hoàn toàn không ăn nhập với gấu bông màu đen trắng thì trầm mặc.
Lộ Dao đi được vài bước, hắn mới theo sau.
Đi được một đoạn đường, Lộ Dao cảm giác âm thanh ở xung quanh nhỏ dần, dưới chân có chút lảo đảo, đồng thời trong đầu hiện lên một ít hình ảnh vụn vặt.
"Lộ Dao, anh đói bụng."
"Lộ Dao, cẩn thận."
"Lộ Dao, em bị bệnh rồi, sẽ nhanh khỏi thôi."
"Lộ Dao, tha thứ cho anh."
"Lộ Dao, chỉ có em... là không được."
...
Ai vậy?
Trước mắt Lộ Dao tối sầm, dưới chân giống như giẫm lên khoảng không, sắp rơi xuống.
Diệp Tiêu giữ chặt cổ tay cô, kéo đi hai bước sang bên đường, có một chiếc xe ngựa chạy như bay ở giữa đường kèm theo một trận gió, vẻ mặt của người đi đường và người bán hàng rong ở bên đường đầy sự hoảng sợ.
Lộ Dao đột nhiên hoàn hồn, hơi nghi hoặc: "Tôi bị sao vậy?"
Diệp Tiêu mím môi kéo cô đi về phía trước, giọng nói trong như nước: "Trên đường không an toàn, đi sát theo ta."
Lộ Dao: "..."
Cảm giác vừa rồi vẫn còn đọng lại ở trong lòng, nhưng giọng nói trong trí nhớ thì mơ hồ.
Cô lại sắp quên.
Là ai?
Luôn quấn lấy cô.
Luôn... nói chuyện ở bên tai cô.
Đi đến trước cửa Phúc Tiên Cư, sắc mặt của Lộ Dao đã trở lại như thường, cũng quên mất giọng nói đã từng xuất hiện kia.
Cùng lúc đó, ở thành phố Thiên Xu cách đó nghìn dặm.
Tại miếu thần quan trọng nhất trên đỉnh núi Thiên Môn, người trẻ để chân trần đi trên tuyết, khuôn mặt trắng đẹp giống như được điêu khắc từ băng tuyết, mái tóc bạc cũng như tuyết bay đầy trời, chỉ có một đôi mắt đỏ đậm như máu.
Vị người trẻ này mới sinh ra chưa được mười tháng mà đã có thân hình của đứa trẻ năm, sáu tuổi, thần lực lại sâu không lường được.
Nhưng mà hắn ta vẫn không muốn rời đi, người của Cơ thị không khuyên được, cũng không dám can thiệp quá nhiều.
Người trẻ này thích đi dạo giữa trời tuyết, đặc biệt là đi lên đỉnh núi.
Hình như hôm nay có hơi khác, lúc nãy dưới chân người trẻ lảo đảo, suýt chút nữa đã trượt chân, sau khi đứng vững thì đột nhiên vội vã chạy xuống chân núi.
Người của Cơ thị hầu hạ ở cạnh bên kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên, cuống quýt theo sau.
Ngày thường chỉ cảm thấy người trẻ có vóc dáng nhỏ nhắn, trầm tĩnh ít nói, gần như không muốn gì cả, bớt phiền hơn nhiều đời người trẻ trước.
Đến tận lúc này, một đám người đã ngã xuống tuyết, trơ mắt nhìn người trẻ đi nhanh trên núi phủ tuyết dày như giẫm trên đất bằng, bóng dáng nho nhỏ hầu như biến mất khỏi tầm mắt, lúc đầu cảm thấy người trẻ đúng là người trẻ, cho dù vẫn còn nhỏ tuổi, không rành việc đời thì cũng không phải là người bình thường có thể dễ dàng thao túng, khinh thường.
Sâu trong núi tuyết không có tín hiệu nên đồ dùng điện tử cũng không sử dụng được.
Người của Cơ thị phải đến núi Thiên Môn hầu hạ buộc phải sống cuộc sống nguyên thủy.
Cơ Phi Thần trở về từ dưới chân núi, năm con chó kéo xe đang kéo một xe đầy vật dụng hằng ngày, giữa đường gặp được người trẻ cũng vô cùng kinh ngạc: "Ngài trẻ, có chuyện gì vậy?"
Người trẻ dừng lại, liếc nhìn con chó kéo xe đang vẫy đuôi muốn đến gần, giọng nói thanh tao như băng tuyết ở sâu trong núi tuyết, lại kèm theo một ít lo lắng: "Hắn kêu tôi, nên đi tìm cô ấy."
Cơ Phi Thần áp chế sự kinh ngạc, trầm ngâm cẩn thận hỏi: "Ai ạ?"
Chưa bao giờ nghe thấy ai có thể sai khiến người trẻ.
Người trẻ lắc đầu, không muốn nói nhiều: "Tóm lại, tôi phải xuống núi."
Trong lòng Cơ Phi Thần rối bời, không biết vì sao đi ra ngoài nửa ngày, trở về trời đã thay đổi.