Nói không thành có 3
Nhạc Hạn nghe tiểu nhị truyền lời, lập tức mời cô đi lên, thấy cái rổ trong tay cô thì rất ngạc nhiên: “Bà chủ Lộ làm gì vậy?”
Lộ Dao đến gần, mở tấm phủ ra: “Có một chút hải sản, mời ông chủ Nhạc ăn thử.”
Kho hàng tùy thân không thể chứa đồ sống, tôm cua cá biển trong rổ đã chết khi Lộ Dao mang tới đây.
Nhưng màu sắc của những con hải sản này vẫn còn rất tươi, mắt cá vẫn trong, mang cá vẫn đỏ tươi.
Nhạc Hạn là người thích ăn uống, vừa nhìn đã biết tất cả chỉ vừa mới chết cách đây không lâu.
Hắn ngạc nhiên: “Bà chủ Lộ, ngươi tìm ở đâu mà có cá tôm cua biển tươi quá vậy?”
Lộ Dao bắt đầu “nói có thành không”, sau khi bịa chuyện, cô nói với Vinh Thăng Hoa: “Ông chủ Vinh cũng có một rổ, chỉ là do tôi chưa kịp ghé qua phòng đọc sách Vinh Hỉ.”
Vinh Thăng Hoa cho rằng Lộ Dao đang nói lời khách sáo nên chỉ cười cười mà không cho là thật.
Nhưng rổ nguyên liệu nấu ăn này trông tươi ngon quá.
Khi còn trẻ ông ta đã từng đến làng chài gần biển ở phía nam, lúc đó mới được thấy cá biển tươi như vậy.
Khi nghe bà chủ nhỏ giải thích được “bạn bè tặng”, không phải là họ không thấy có điều không đúng.
Nhưng từ trước đến nay, chuyện của rạp chiếu phim không thể suy đoán bằng lẽ thường được, bọn họ cũng đã quen rồi.
Nhưng sau đó Lộ Dao nói cô muốn mượn cửa hàng hai nhà để đặt một hộp máy nào đó, bởi vì rạp chiếu phim muốn trang bị thêm một màn hình quảng cáo thật lớn ở lầu hai.
Lúc này Vinh Thăng Hoa mới thật sự tin rằng Lộ Dao định tặng hắn một rổ hải sản thật.
Nhạc Hạn và Vinh Thăng Hoa trao đổi với nhau bằng ánh mắt, dường như không hề do dự mà đồng ý giúp Lộ Dao chuyện này ngay.
Lộ Dao đề nghị muốn thuê hai cửa hàng để đặt hộp đen trong thời gian dài.
Trước giờ giới nghiêm ban đêm, Lộ Dao đặt hai chiếc hộp đen ở lầu hai Xuân Hi Lâu và vị trí gần rạp chiếu phim nhất ở lầu hai của phòng đọc sách Vinh Hỉ, sau khi điều chỉnh vị trí, cô thiết lập một kết giới ma pháp.
Sau khi làm xong, cô trở về rạp chiếu phim, vừa kịp thời gian cấm đi lại vào ban đêm.
Đêm khuya ở rạp chiếu phim, chỉ có một dãy đèn nhỏ màu vàng ấm áp được bật lên ở khu nghỉ ngơi trên lầu hai.
Lộ Dao ngồi trên sàn nhà, lấy ra một đống vảy rồng đen từ túi áo rồi rải đều trên mặt đất.
Cô muốn thử giúp bé rồng đen định vị tọa độ của thế giới này một lần cuối cùng.
Đêm khuya tĩnh lặng sẽ là lúc cô muốn bắt đầu lắp đặt màn hình lớn ở lầu hai.
Dù đã khắc ma pháp trận ở trên màn hình, cô vẫn hơi lo lắng, dù sao thì vẫn phải tránh né người đi gõ mõ ban đêm.
Nếu có Harold ở đây sẽ tiện hơn nhiều.
Harold ở tiệm nail mơ hồ cảm nhận được hơi thở của vảy rồng, còn cảm nhận được vảy đang được nhẹ nhàng vuốt ve, hơi ngứa ngứa.
Hắn thử nhiều lần liên tiếp, cuối cùng ở lần thử thứ mười ba, hắn đã thành công định vị được tọa độ của triều Đại Vũ.
Móng vuốt của rồng đen xé tan màn đêm, đuôi rồng lấp ló đằng sau tầng mây, cái đầu to lớn lộ ra khỏi đám mây.
Bản thể của bé rồng đen dường như đã lớn hơn một chút.
Tối nay vốn là đêm trăng tròn.
Ánh trăng bị bóng ma che khuất, trong lúc sấm sét ầm đùng, mưa to đột nhiên rơi xuống.
Lộ Dao đứng ở cửa sổ lầu hai, vẫy tay với bé rồng đen, nhỏ giọng gọi: “Harold, ở đây, mau xuống đi.”
Con cự long màu đen xoay mình giữa đám mây hai vòng mới hóa thành hình người, nhảy vào cửa sổ lầu hai của rạp chiếu phim.
Sau khi dùng ma pháp để đánh dấu, sau này không cần biến thành rồng thì hắn cũng có thể tới đây.
Harold dùng ma pháp hong khô quần áo, trước khi bắt tay vào việc, hắn đi tuần tra hai lầu của rạp chiếu phim một vòng, có hơi ghen tị: “Cửa hàng cô mở càng lúc càng có thần thái.”
So ra thì tiệm nail chẳng là gì cả.
Lộ Dao rót cho hắn một ly sữa bò nóng: “Uống một chút đi, vừa rồi gặp mưa ướt hết cả người rồi.”
Làm sao cơ thể tráng kiện của cự long có thể sợ chút mưa gió này chứ?
Nhưng Harold không nói gì, nhận lấy cái ly ực ực uống hết, duỗi tay về phía Lộ Dao: “Lấy màn hình ra đi, lắp đặt cho nhanh còn về ngủ.”
Mưa to tầm tã, đập vào mái ngói phát ra tiếng lộp bộp, giống như một bức màn không ngừng đè nén tòa thành trì này.
Trong cung, tẩm điện của Hoàng đế.
Vũ Đế bỗng nhiên choàng tỉnh, đôi mắt đầy đau đớn.
Một lúc lâu sau, Vũ Đế dần dần bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng mưa nặng hạt, ông ngồi dậy, trong mắt chứa đầy nghi ngờ.
Đây là… tẩm điện của ông sao?
Tần Minh Đức đứng ở sau tấm mành, cúi người xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Bệ hạ tỉnh rồi à?”
Vũ Đế ngạc nhiên vô cùng, trong đầu vô cùng bối rối. Không phải ông đã băng hà rồi sao?