Thần thoại là tiên đoán khoa học 1
Dưới sự tự động tối ưu hóa hiệu ứng âm thanh của thiết bị mới, “Kế hoạch lên mặt trăng” như đất bằng dậy sóng, khác hoàn toàn so với trailer trước đây.
Không chỉ là bách tính đi trên phố Tùng An, ngay cả người qua đường cách ba, bốn con phố cũng nghe được âm thanh của nó.
Đó là giọng nói của một cô gái, người đó nói: “Có lẽ, bạn từng tò mò trên mặt trăng có thứ gì?”
Vạn Bảo Châu vừa ra khỏi cung, đi đến phố Bảo Hòa cách phố Tùng An tận hai con phố đã nghe được âm thành này thì kêu xe ngựa ngừng lại, vén màn xe lên, nhìn ra phía xa ánh mắt lập tức thay đổi, nhảy xuống xe ngựa ngay, quay người bước vào trà lâu bên đường lên thẳng lầu hai.
Tạ Húc, Trần Vũ Ninh, Tấn Vương thế tử và vài người nữa đang tụ tập ăn cơm với nhau trên lầu ba phía thành Nam, bỗng nhiên nghe thấy dưới lấy vọng đến âm thanh ầm ĩ nên đã lần lượt quay người sang, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Trường Thành và đội viên của tiểu đội tuần tra vừa hoàn thành xong nhiệm vụ đi tuần, đứng trước sạp của bà Chu ăn bún tiết vịt.
Đúng lúc trường học Tùng An tan học, các học đồng đeo cặp sách trên lưng đi về phía rạp chiếu phim như một thói quen.
Các phu tử cũng dọn dẹp tập sách, giáo án, lần lượt bước ra từ cửa chính, có người định về nhà, có người lại định ra ngoài uống ít rượu với bạn bè, cũng có người định đến phòng đọc sách Vinh Hỉ để tìm vài quyển sách mới.
…
Ngay vào lúc giọng nói ấy vang lên, tất cả mọi người đều không kìm lòng được ngẩng đầu nhìn lên trời.
Đám mây đỏ rực rỡ phía chân trời, không thấy mặt trăng đâu.
Mọi người hoàn hồn lại, giọng nói ấy lại vang lên lần nữa.
“Truyền thuyết kể lại trên mặt răng có một nơi gọi là tiên cung Quảng Hàn, trong cung điện có thê tử của Hậu Nghệ. Vị ấy lén uống thuốc bất lão nên đã phi thăng thành tiên tử nhân gian, đến nay vẫn còn ôm lấy Thỏ Ngọc, ngày nào cũng đứng dưới cây nguyệt quế rơi lệ.”
“Nhưng sự thật có đúng là vậy không?”
“Trên mặt trăng có Hằng Nga tiên nữ và chú thỏ đáng yêu của nàng thật sao?”
“Đi thôi, đi xem thử với tôi xem rốt cuộc trên mặt trăng có gì?”
Chiếc màn hình khổng lồ trên lầu hai của rạp chiếu phim bỗng nhiên sáng lên theo giọng nói không ngừng của cô gái ấy, hai chiếc hộp đen được đặt trên Xuân Hi Lâu và phòng đọc sách Vân Hỉ cũng đồng thời chuyển động.
Người qua đường không khỏi dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên màn hình.
“Tinh lịch năm 1980, lần đầu tiên người Trung Quốc hoàn thành được tư tưởng “Kế hoạch lên mặt trăng”, vì thế nên đã quyết định dùng nó làm khởi điểm, khiêu chiến với mặt trăng."
Đám đông gồm cả nam lẫn nữ xuất hiện trên màn hình, đặc trưng sinh lý và quần áo giống hệt hai người chủ của rạp chiếu phim, nhưng họ đang làm một việc không giống ai.
Họ muốn biết trên mặt trăng có gì, vì thế đã vạch ra một kế hoạch dài đến mười năm.
Khoảng thời gian này họ gặp phải rất nhiều vấn đề về kỹ thuật, tài liệu, năng lượng, nhân lực…
Thời gian dần dần trôi qua, mười năm qua đi, “Kế hoạch lên mặt trăng” vẫn chưa hoàn thành.
Lại thêm một cái mười năm trôi qua, “Kế hoạch lên mặt trăng” vẫn chưa hoàn thành.
Chớp mắt, hai mươi lăm năm đã trôi qua. Đội nghiên cứu có người đi mất cũng có người già dần, cũng có người mới đến nhưng họ vẫn chưa thể hoàn thành “Kế hoạch lên mặt trăng”.
Bách tính trên phố theo dõi trailer vẫn chưa xem hiểu đám người này muốn làm chuyện khó đến mức nào, có ý nghĩa thế nào, nhưng khi thấy thời gian khốn đốn và dài dằng dẵng như thế thì không khỏi cảm thấy khó khăn thay cho họ, sau đó suy nghĩ: đặt chân lên mặt trăng có thật là chuyện quan trọng đến thế không?
Đây là chuyện còn quan trọng hơn cả lương thực, ăn no mặc ấm, gả con cưới dâu sao?
Thật sự không hiểu nổi.
Hình như đám người này bị điên rồi.
Nhưng dường như áp lực không quật ngã được họ, cho dù bị đánh bao nhiêu lần thì vẫn có thể đứng dậy được.
Lại qua thêm hai năm, bầu không khí trở nên khác hẳn.
Đồng tử của các bách tính bên đường vẫn đang theo dõi trailer bất chợt co lại.
Đây là gì đây?
Tại sao hình ảnh lại nằm bên ngoài màn hình?