Đoàn tàu trưởng quay đầu lại nói với Lộ Dao: "Bà chủ, có thể bưng mì sợi và đồ ăn vặt lên rồi."
Thật ra là Tiểu Tề và Nhậm Mẫn không để ý đến việc xuất hiện trong ống kính lắm. Chỉ là họ không biết cần phải làm gì thôi.
Đoàn tàu trưởng quay bọn họ là muốn để bọn họ giả vờ ăn uống rồi quảng cáo rằng ảo thuật của cửa hàng đồ ăn nhanh này rất tuyệt sao?
Trên mặt Tiểu Tề không thể hiện gì nhưng trong lòng đã có quyết định không bao giờ nói láo rồi.
Anh ta sẽ không giả vờ nói tốt đâu. Dù là đoàn tàu trưởng thì cũng không thể khiến anh ta phá vỡ nguyên tắc của mình được.
Nhậm Mẫn thì lại nghĩ quay nhanh chút để kết thúc công việc. Tối nay cô ta còn muốn xem phát sóng trực tiếp trò chơi nữa.
Lộ Dao vẫn còn đang ở trong bếp. Cao Dương bảo rằng tốt nhất là đồ ăn nên do cô tự làm ra.
Tài nấu nướng của Toàn Thắng Cử không có chỗ nào để chê. Thế nhưng đồ ăn mà anh ta làm ra vẫn kém hơn Lộ Dao một chút, màu sắc cũng không rực rỡ bằng.
Chỉ một chút chênh lệch nhỏ bé nên Lộ Dao không cảm nhận được nhưng những người khác, bao gồm cả Toàn Thắng Cử đều nói đồ ăn Lộ Dao làm ngon hơn một chút.
Lộ Dao cảm thấy bọn họ đang tâng bốc bà chủ là cô nên không để trong lòng.
Chỉ là cô vẫn đồng ý với yêu cầu của Cao Dương, tự mình vào bếp làm đồ ăn.
Đủ loại đồ ăn vặt được chào đón của cửa hàng bày đầy một bàn.
Máy quay bên cạnh đã bắt đầu hoạt động. Cao Dương bố trí ba chiếc máy, còn cầm một chiếc trên tay, cố gắng ghi lại chi tiết từ nhiều góc độ khác nhau.
Tiểu Tề và Nhậm Mẫn ngồi đối diện nhau. Lúc đồ ăn được bưng lên, hai người nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Hơi nóng bốc lên, nhìn rất bỏng tay. Quan trọng nhất là những món ăn này đang toả ra mùi thơm cực kỳ quyến rũ.
Tiểu Tề giơ tay lên chạm vào mép bát mì sứ trắng, sau đó lại đụng đụng đĩa sứ đựng bánh nướng nhân rau hẹ trứng gà. Nhiệt độ nóng bỏng khiến anh ta rụt tay về ngay, lại không nhịn được mà chạm vào thêm lần nữa: "Sao những món ăn này lại nóng được? Không phải có thể ăn thật đấy chứ?"
Nhậm Mẫn cũng không khác anh ta là mấy. Cô ta cầm một cái cánh gà nướng cay lên ngửi một cái.
Da gà nướng hơi khô vàng, bên ngoài phết đầy gia vị, nhìn cực kỳ đầy miệng. Mùi thơm khiến cô ta không ngừng nuốt nước miếng, không nhịn được mà há miệng cắn lên. Hàm răng cắn xuyên qua da gà mềm mềm, nước dùng bên trong chảy ra, da dai thịt mềm, cực kỳ thấm vị nữa chứ.
Hít...
Cay quá đi mất!
Nhậm Mẫn giơ tay lên lau mặt một cái rồi lại tiếp tục ăn từng miếng một, vừa cay vừa đã ghiền.
Tiểu Tề ngồi đối diện cầm một cái bánh nướng nhân rau hẹ trứng gà lên cắn một miếng, bất chấp nóng bỏng miệng mà nhai nhai hai cái rồi nuốt luôn. Sau đó anh ta lại thò tay ra cầm thêm cái nữa.
Nhanh chóng ăn xong ba cái, anh ta định lấy tiếp thì Nhậm Mẫn đẩy tay anh ta ra, bưng đĩa đi: "Tôi còn chưa ăn đâu, đây là của tôi."
Tiểu Tề còn chưa đã thèm nhưng cũng không tiện tranh cướp với đồng nghiệp. Tầm mắt anh ta rơi vào đĩa giò heo quay.
Giò heo kia nướng trên bếp lửa, lớp da cháy chuyển sang màu nâu, còn đậm màu hơn cả cánh gà nướng.
Tiểu Tề giơ tay muốn cầm lấy, Nhậm Mẫn lại nhìn sang: "Mỗi người một nửa!"
Trừ bánh nướng nhân rau hẹ trứng gà là một đĩa bốn cái tương đối dễ chia ra thì còn lại đều là phần cho một người ăn cả.
Đây cũng là ý của Cao Dương.
Tiểu Tề liếm môi rồi búng tay một cái, chia cái giò heo lớn thành hai nửa. Nhìn bằng mắt thường chắc chắn không có phần nào lớn hơn phần nào.
Chỗ bị cắt trên giò heo hiện lên màu đỏ đẹp mắt và dầu mỡ sáng bóng. Da thịt dính dính vào nhau. Dùng răng cắn nhẹ một cái là thịt đã rời khỏi xương.
Tiểu Tề và Nhậm Mẫn chia nhau ăn hết tất cả đồ ăn vặt trên bàn. Cho đến khi chỉ còn hai bát mì sợi. Một bát là mì bò hầm, còn một bát là mì thập cẩm.
Ánh mắt Tiểu Tề yên lặng cân nhắc qua lại giữa hai bát, ý đồ chọn bát lớn hơn. Tay anh ta từ từ đưa về phía bát mì bò hầm.
Nhậm Mẫn đè tay anh ta lại ngay, vẻ mặt nghiêm túc: "Mỗi người một nửa!"
Hai bát này cô ta đều muốn nếm thử mùi vị.
Tiểu Tề đồng ý ngay, nếm thử một chút cũng không tệ.
Hai người bèn tìm ra hai cái bát trong đám bát đĩa không rồi dè dặt chia đều hai bát mì, rất sợ đối phương chiếm được chút hời nào.
Mì trộn khô và mì nước thịt bò có hương vị riêng. Hai người ăn một giọt cũng không thừa lại.