Cao Dương hơi nhếch đuôi mắt lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm Lộ Dao hồi lâu như đang suy tư điều gì, một lát sau anh ta mới trả lời: "Tôi đã nói rồi, không cần trả công. Nếu bà chủ cảm thấy áy náy trong lòng thì có thể đồng ý một yêu cầu của tôi không? Yên tâm, sẽ không làm khó cô đâu."
Đây là có ý không muốn lấy thời gian rồi.
Lộ Dao gật đầu: "Mời nói."
Cao Dương: "Tôi hy vọng cửa hàng đồ ăn nhanh sẽ luôn để dành cho tôi một bàn. Dù tôi tới lúc nào cũng có thể vào dùng cơm."
Đoàn tàu trưởng thông minh tháo vát lễ phép như vậy khiến Lộ Dao không tiện từ chối.
Cô gật đầu, tăng thêm thời hạn cho thỏa thuận này: "Chỉ cần cửa hàng đồ ăn nhanh vẫn còn tồn tại thì luôn sẽ để dành một bàn cho đoàn tàu trưởng."
Cao Dương hoàn toàn không có ý kiến gì với thời hạn này. Chỉ là anh ta đã nghĩ thầm trong lòng nhất định phải để Lộ Dao sống lâu chút mới được.
Sau khi thỏa thuận với Lộ Dao xong, Cao Dương lập tức quay về tìm người. Đầu tiên là quay quảng cáo, sau đó là cắt nối biên tập thành thành phẩm, cuối cùng là đưa lên các tuyến tàu điện ngầm ở các khu.
Thế giới này không có điện thoại di động, cũng không có dụng cụ đưa tin nào tương tự.
Nhưng hiệu suất của đoàn tàu trưởng cực cao. Sau khi rời đi chưa đến hai tiếng đồng hồ, anh ta đã đưa hai người trẻ tuổi một nam một nữ trở lại cửa hàng đồ ăn nhanh rồi. Trong tay hai người kia xách cặp táp màu đen bự chảng, có vẻ như đựng dụng cụ quan trọng nào đó.
Cao Dương giới thiệu hai người cho Lộ Dao biết.
Nam tên là Tiểu Tề, vừa cao vừa gầy đét, mặt mũi lạnh lùng. Nữ tên là Nhậm Mẫn, khuôn mặt tròn trịa, đeo kính, vẻ mặt cô ta giống Tiểu Tề như đúc, nói năng rất cẩn thận.
Cao Dương hiểu tính tình của những người trong đoàn đội mình như lòng bàn tay. Anh ta vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Tề rồi nói với Lộ Dao: "Bà chủ, đợi lát nữa cứ để hai người bọn họ xuất hiện trong đoạn video đầu tiên đi, chắc chắn sẽ cực kỳ xuất sắc đấy."
Tiểu Tề nghe vậy bèn nghiêng đầu nhìn Cao Dương một cái rồi yên lặng nhích sang một bên.
Nhậm Mẫn đẩy mắt kính lên một chút rồi ngồi xổm xuống mở cặp lấy dụng cụ ra.
Trừ khi mới vừa cửa lên tiếng chào hỏi nhau ra thì hai người không nói một câu thừa thãi nào.
Hồi trưa, đoàn tàu trưởng hứng thú bừng bừng quay lại phòng làm việc, nói muốn quay một đoạn video quảng cáo cho cửa hàng đồ ăn nhanh, còn muốn đưa nó lên tàu điện ngầm nữa.
Người trong phòng làm việc không có chút hứng thú nào với chuyện này, ngay cả tò mò hỏi thêm một câu cũng không có.
Nhưng chuyện mà đoàn tàu trưởng muốn làm không ai có thể cản nổi. Mà những người khác thì không muốn đi nên đã chọn đẩy hai người trẻ tuổi là Tiểu Tề và Nhậm Mẫn ra ngoài.
Bọn họ cũng muốn có tâm trạng muốn điều tra chi tiết gì, xách dụng cụ lên là đi luôn. Lúc này, hai người cũng ôm tâm trạng làm thuê mà thôi, làm xong thì đi, hoàn toàn không muốn làm quen gì với ai cả.
Theo kế hoạch của đoàn tàu trưởng thì ít nhất phải quay ba đoạn video. Anh ta đã thảo luận về kịch bản với Lộ Dao trước rồi.
Một video là quay về việc buôn bán ở tầng một của cửa hàng đồ ăn nhanh. Một video là về phòng cà phê ở tầng hai. Còn một video còn lại là về đồ ăn ngon chữa bệnh cho bệnh nhân bị bệnh mất hồn.
Đoạn video liên quan đến bệnh mất hồn này, đoàn tàu trưởng đã trò chuyện với nhân viên Toàn Thắng Cử trong cửa hàng hồi lâu.
Là một trong những bệnh nhân mắc bệnh mất hồn nay đã khỏi bệnh, Toàn Thắng Cử vô cùng ủng hộ việc tuyên truyền đồ ăn ngon của cửa hàng có tác dụng tích cực với bệnh nhân mắc bệnh mất hồn.
Những năm gần đây, bệnh nhân mắc bệnh mất hồn càng ngày càng nhiều. Rất nhiều người có triệu chứng nghiêm trọng không muốn tới viện điều dưỡng trị bệnh nữa. Phần lớn cuối cùng đều sẽ nhốt mình trong nhà một mình rồi cứ thế mà biến mất.
Nếu bệnh nhân trong viện điều dưỡng biết sự tồn tại của cửa hàng này, hoặc là bọn họ có bạn bè biết đến nơi đây thì tỷ lệ sống sót của bọn họ sẽ cao hơn.
Sau khi quyết định xong kịch bản sơ bộ, đoàn tàu trưởng để Tiểu Tề và Nhậm Mẫn ngồi vào vị trí cạnh cửa sổ, còn mình thì tự khởi động máy chuẩn bị quay.
Anh ta cũng không có ý định chọn diễn viên tham gia quay video ngay từ đầu.
Chọn đại một người trong cửa hàng cũng có thể cho ra biểu hiện cao nhất với đồ ăn ở đây. Thế nhưng anh ta muốn lấy biểu cảm tự nhiên, vô thức bị chinh phục hơn.
Bây giờ đang là giờ nghỉ nên chỉ có tầng hai là đang tiếp khách. Tầng một đang nằm trong trạng thái bỏ trống, để bọn họ có thể phát huy tuỳ ý.