Thế gian luôn như thế 3
Nhưng thời gian trôi qua, có rất nhiều nhà khoa học hàng không vũ trụ tuổi trẻ tài cao gia nhập "Kế hoạch lên mặt trăng".
Bọn họ đã tiếp nhận ngọn đuốc từ thế hệ trước, làm việc hết ngày dài lại đêm thâu, không ngừng đẩy mạnh "Kế hoạch lên mặt trăng" hoàn thành.
Năm năm thứ sáu, tàu vũ trụ có người lái, phi hành gia, kiểm tra sự an toàn, đội ngũ hậu cần... Tất cả đã chuẩn bị xong, cuối cùng là bắt đầu tiến hành bước cuối cùng của kế hoạch lên mặt trăng - lên mặt trăng.
Trong phòng chiếu phim, tất cả khán giả đều không khỏi ngẩng đầu nhìn chiếc tàu vũ trụ mang tên "Hy Vọng" bay lên.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy hình dáng của Trái Đất từ góc nhìn của "Hy Vọng", lúc này mọi người mới phản ứng lại.
Trái Đất, đây chính là nơi mà con người sinh sống sao?
Hình ảnh nhìn thấy khi đeo mắt kính còn cảm thấy chấn động đến mức khó có thể hình dung hơn cả lúc xem trailer ngày đó.
Thì ra không phải ánh trăng.
Thì ra thế giới có hình cầu.
Sau khi chấn động, có người không khỏi suy nghĩ, thế giới là như vậy thật sao?
Nhưng rõ ràng bọn họ cảm nhận được mặt đất rất bằng phẳng.
Hay đây chỉ là câu chuyện hư cấu, là ảo tưởng của tác giả.
Bọn họ chỉ là đang xem hoang tưởng của một người mà thôi.
Lúc này, tàu vũ trụ liên tục tiến gần đến Mặt Trăng.
Hình dạng của Mặt Trăng bắt đầu hiện ra ở trước mặt mọi người, mọi người ngừng thở, tưởng tượng ra cung điện được xây trên Mặt Trăng, tiên nữ Hằng Nga, Thỏ Ngọc và cây Nguyệt quế...
Tàu vũ trụ vững vàng đáp xuống đất, phi hành gia mặc bộ đồ vũ trụ cẩn thận mở cửa khoang tàu, rồi cẩn thận bước ra khỏi tàu.
Khán giả ở phòng chiếu phim đều sững sờ, bởi trước mặt mọi người xuất hiện một thế giới giống như hoang mạc, không có thảm thực vật, không có sông, không có động vật, cũng không có... con người.
Phi hành gia lẻ loi một mình đi lên Mặt Trăng, nhưng trên Mặt Trăng cái gì cũng không có.
Màn trời đen kịt, bề mặt của Mặt Trăng có rất nhiều lỗ hõm vào, một mảnh hoang vắng.
Khách ngồi trong phòng chiếu phim cũng im lặng không một tiếng động, cảm nhận được vô vàn sự hiu quạnh và mờ mịt.
Thật sự trên Mặt Trăng không có cái gì sao?
Ngay cả con người cũng không tồn tại.
Tất cả cố gắng trong hơn hai mươi năm của hai thế hệ chỉ để nhìn cảnh tượng như vậy, thật sự đáng giá ư?
Có phải tận cùng của chân lý mà con người theo đuổi cũng là một mảnh hoang vu như vậy không?
Thế thì thứ khiến chúng ta hao hết tâm huyết và sinh lực cả đời, gắng sức bắt lấy rốt cuộc là cái gì?
Có lẽ, cũng chỉ là một mảnh hư vô.
Phi hành gia cầm lá cờ trong tay, mặc bộ quần áo nặng và bất tiện, chậm rãi đi trên Mặt Trăng, bên tai có thể nghe thấy tiếng thở dốc rất nhỏ của anh ta.
Lúc này, phi hành gia là người duy nhất đến thăm Mặt Trăng.
Hiện giờ, anh ta và mọi người ở trước màn hình cùng chung một Mặt Trăng.
Con đường anh ta đi qua để lại hàng loạt dấu chân thon dài.
Từng bước từng bước, cô đơn như vậy, nặng nề như vậy, cũng kiên định như thế.
Bỗng nhiên phi hành gia dừng bước, đứng thẳng người, nhìn Trái Đất ở phía xa.
Nhìn từ Mặt Trăng, Trái Đất cũng là một khối hình cầu nho nhỏ, giống như từ Trái Đất nhìn lên Mặt Trăng.
Chẳng qua, Trái Đất là một tinh cầu màu xanh nước biển.
Sau đó phi hành gia trịnh trọng cầm lá cờ trong tay cắm lên Mặt Trăng.
Bỗng nhiên, tiếng hoan hô xuất hiện từ bốn phương tám hướng, khách ở trong phòng chiếu phim hoảng sợ.
Thì ra, người trên Trái Đất đã quan sát lần lên Mặt Trăng này thông qua truyền hình vệ tinh.
Cố gắng gần ba mươi năm, chỉ có một người đi lên Mặt Trăng thành công, nhưng hoàn thành giấc mộng của hàng ngàn người.
Cho dù trên cung trăng không có tiên cung, không có Hằng Nga, không có những thứ mà bọn họ tưởng tượng, cho dù chỉ nhìn thấy một mảnh hoang vu, những người đó cũng vui vẻ muốn chết giống như bọn họ cũng được đi lên Mặt Trăng.
Giang Ngữ Điệp cúi đầu, rút khăn tay ra từ trong tay áo, tâm trạng có chút phức tạp, vô thức quay đầu, ánh mắt hơi ngưng đọng.
Giang lão thái gia khẽ ngẩng đầu, đôi đồng tử hơi xám nhìn thẳng lên trời, hai hàng nước mắt chảy xuống trên gương mặt già nua như vỏ cây.
Giang Ngữ Điệp hoảng sợ.