Đây là đang triển khai cái gì? 3
Cơ Chỉ Tâm liên lạc với Lộ Dao, điện thoại không bắt máy, tin nhắn cũng chưa trả lời, chỉ đành gửi tin nhắn vào nhóm cho Phó Trì.
Cơ Chỉ Tâm: [@Phó Trì: Bà chủ đâu? Liên lạc riêng với cô ấy mà mãi không trả lời.]
Qua vài phút.
Phó Trì: [Bà chủ vào cung gặp Hoàng Đế rồi, vẫn chưa về.]
Chu Tố: [!!! Đây là đang triển khai cái gì?]
Sửng sốt hơn cả Chu Tố là ba người tổ hậu kỳ, sau khi họ chính thức nhậm chức, cũng được thêm vào nhóm nhỏ công việc của phố thương mại.
Bình thường cũng là đọc mà không trả lời, rất ít gửi tin nhắn.
Luôn thầm thấy nội dung nói chuyện trong nhóm hơi lạ, nhưng môi trường công việc ở phố thương mại thật sự quá tuyệt, phần ăn cung cấp buổi sáng và buổi trưa cũng ngon chịu không nổi, gần như đổi mới hằng ngày, Cao Tư và Cao Mộng vô thức bỏ qua cuộc đối thoại kỳ lạ trong nhóm.
Mãi cho đến buổi sáng hôm nay, đọc được câu Phó Trì nhắn, cảm giác kỳ lạ luôn bị cố ý ngó lơ trực tiếp dâng đầy.
Kể từ lần gặp Lộ Dao trước đó, cả người Lưu Đường đều khá lạ. Cao Mộng có hỏi rằng có phải anh ta quen Lộ Dao không, anh ta cũng không nói.
Sáng nay mở nhóm công việc ra, đọc được tin nhắn của Phó Trì, cũng ngơ người.
Cao Mộng: [Hoàng Đế? Sao tôi đọc chả hiểu, tại sao bà chủ phải đi gặp Hoàng Đế?]
Cao Tư: [Lại là cosplay?]
Phó Trì: [Lộ Dao về rồi.]
Chu Tố: [Nhanh hỏi cô ấy, Hoàng Đế trông như thế nào? Hoàng cung có lớn không?]
Lộ Dao bước vào cổng lớn của rạp chiếu phim thì điện thoại vang lên.
Cô móc ra nhìn, trả lời đơn giản: [Hoàng Thượng rất có uy nghiêm, hoàng cung cũng siêu lớn. Từ trong cung ra ngoài đi gần một tiếng.]
Lộ Dao: [@Cơ Chỉ Tâm: Tìm tôi có việc gì?]
Cao Mộng: [Cứu mạng! Mọi người đang nói gì vậy? Tôi đọc không hiểu!!!]
Lộ Dao: [@Cao Mộng: Chuyện bên rạp chiếu phim, nào rảnh có thể qua chơi.]
Lộ Dao: [@Cao Tư: “Đầu bếp nhỏ Thịnh Kinh” sắp kết thúc rồi, bộ kế tiếp chọn một trong hai bộ “Quan đề hình đại Lương” và “Hoàng Thái Nữ”, bộ còn lại cũng sẽ tiếp nối “Tầm Tiên”, chi tiết cắt ghép biên tập gửi cho mọi người muộn chút, có thể tìm hiểu tư liệu trước.]
Cao Tư: [@Lộ Dao: Nhận được rồi.]
Cao Mộng: [Rạp chiếu phim của chúng ta còn chiếu phim bộ hả?]
Lưu Đường nhìn chằm chằm vào khung hội thoại, ngón tay run rẩy, chần chừ nửa buổi mới gửi đi một tin nhắn: [@Lộ Dao: Bà chủ ơi, cô biết khu vui chơi không?]
Đừng hỏi anh ta tại sao không nhắn riêng, hỏi vậy mới đáng sợ.
Qua vài phút, không ai trả lời.
Lại qua thêm lát nữa, Phó Trì nói trong nhóm: [Lộ Dao lại ra ngoài rồi, bên ngoài không có tín hiệu. Chuyện của tiểu đội 1041 và tổ hậu kỳ, cô ấy nói buổi chiều qua xử lý.]
...
Năm ngày sau phải vào cung chiếu phim, Lộ Dao thấy rằng đây là cơ hội tuyệt vời để chạy quảng cáo cho dòng mỹ phẩm.
Nên vừa từ cung về, cô lập tức đến Yên Chi Lâu xem tiến độ mới nhất của dòng son.
Tô Tô có được rất nhiều linh cảm từ phim, cộng thêm rạp chiếu phim cung cấp phần nguyên liệu, về phương diện phối màu sản xuất càng khả quan hơn, Tô Tô đã chế ra bốn thỏi son có phong cách hoàn toàn khác lại hợp với của bộ phim.
Nàng ấy vốn định buổi chiều đến rạp chiếu phim một chuyến, báo cáo tiến độ với Lộ Dao, tiện thể xem “Kế hoạch lên mặt trăng” mới phát hành, thấy Lộ Dao đích thân đến, lập tức dâng ra bốn thỏi son mini như cống hiến bảo vật: “Sư phụ, ngươi mau đến xem thử.”
Bên nhà máy lò và thợ mộc đã đưa đến phần linh kiện, ống và đế son full size năm mươi kiện, của son mini là sáu mươi kiện.
Tô Tô dùng ống son mini thử làm một lô, bốn màu mỗi cái hai thỏi.
Lộ Dao xoay ra, ngoại hình được đúc bằng khuôn, căn bản không có vấn đề.
Thử màu lên cánh tay, thử màu lên môi biểu hiện vẫn khá tốt, Lộ Dao hơi điều chỉnh chút màu của một cây đỏ nâu trong đó, sau đó là vấn đề về mùi hương.
Mùi son, thật ra là một điểm cộng.
Có vài son môi vị như sô cô la, ngửi vào khiến người ta không nhịn được muốn ăn, có cái là mùi hoa hồng, từ khứu giác cho người ta một ấn tượng của “vị nữ nhân”.
Thủ pháp điều chế tinh hương của Tô Tô khá truyền thống, lấy hương hoa làm chủ, hơn nữa xuống tay khá nặng, ngửi nhiều sẽ hơi gắt.
Lộ Dao căn cứ theo màu của bốn thỏi son, lấy quần thể làm chủ, lần nữa chế ra mùi hương.
Tô Tô ở bên cạnh xem đến kinh ngạc, lại khá ủ rũ: “Sư phụ, suy nghĩ và thẩm mỹ của ngươi đều hơn ta, thật ra nếu để ngươi làm hết sẽ nhanh và tốt hơn ta làm.”
Lộ Dao lắc đầu: “Tôi chỉ thấy nhiều hơn cô mà thôi, những thứ này cũng không phải là thành quả của mình tôi. Sau này cô cũng có thể làm ra món tốt như vậy.”
Đó giờ Tô Tô gần như không gặp qua nữ tử tựa như Lộ Dao, cực kỳ khiến người ta yên tâm, lại vô cùng dịu dàng.
Ở trước mặt Lộ Dao, những suy nghĩ luôn cẩn thận giấu kín trong lòng cũng sẽ buột miệng nói ra, mà sư phụ sẽ không quở trách nàng ấy, luôn dùng giọng điệu điềm nhiên nói ra rất nhiều lời trước giờ chưa có ai nói với nàng ấy.
Những lời nói này như nắng hạn mưa rào, từng chút thẩm thấu vào cuộc sống nàng, thời gian qua lâu, Tô Tô cũng không kìm lại được mà tin rằng mình của tương lai sẽ trở thành người không gì là không thể.