Đây là một dòng tuyến mới 4
Một giây sau, bão cát dần dần nổi lên, từng chút từng chút chôn vùi xương cốt vị tướng quân.
Vũ Đế cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại, khi xung quanh sáng lên trở lại, ông đã quay trở lại vùng đất cát vàng.
Chỉ là xung quanh không có xương cốt, cũng không có mùi máu tanh, chỉ có mùi cát khô.
Xa xa có một đống cát chuyển động, “bịch...” cát vàng bay lên, một người mặc áo giáp rách nát từ dưới cát chui ra, chính là vị tướng quân vừa mới chết.
Toàn thân Vũ Đế cứng đờ, nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc.
Tại sao nam nhân này lại sống lại?
Chẳng lẽ có cùng số phận với ông sao?
Vũ Đế đi theo nam nhân đó, cùng y đi bộ không mục đích trong sa mạc, nhìn người nam nhân gục xuống vì kiệt sức.
Ở đằng xa, một chiếc trực thăng xuất hiện và dường như đã phát hiện ra vị tướng quân bị mất nước đang hôn mê, đang cố gắng hạ cánh.
Vũ Đế nhìn cỗ máy kỳ lạ bay trên bầu trời như một con diều, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Nghĩ đến “Kế hoạch lên mặt trăng”, rồi lại nhìn thứ này, nó có vẻ cũng không đáng sợ lắm.
Nhưng không giống như “Kế hoạch lên mặt trăng”, thứ này đột nhiên dừng lại trước mắt ông, vô cùng chân thực.
Có người nhảy ra khỏi bụng nó và chạy về phía tướng quân đang bất tỉnh.
Vũ Đế trơ mắt nhìn vị tướng quân được nâng lên và ngồi trong cỗ máy kỳ lạ đó.
Vị tướng quân tỉnh dậy trong bệnh viện, xung quanh là những người mà y không hề quen biết.
Không những thế, sau nhiều lần trắc trở thì y cũng đã tìm ra niên hiệu hiện tại.
Sau đó phát hiện ra, thời đại y sinh sống đã trôi qua ngàn năm.
Vũ Đế cả kinh, chợt nhận ra, hóa ra là vậy.
Chẳng trách tên là “Ta đến từ ngàn năm trước”.
Khi vừa tỉnh dậy, vị tướng quân này cư xử rất kỳ lạ. Thậm chí nói giọng cũng mang theo khẩu âm khó hiểu, không có chứng minh nhân dân, được xác định là một người thiểu năng, có vấn đề về não.
Do đó, các khoản viện phí không cần phải thanh toán, bệnh viện cũng đã liên hệ với cơ quan chuyên môn để tiếp quản vị tướng quân đó.
Lúc đầu, vị tướng quân cái gì cũng không hiểu, rời đi theo chiếc ô tô nhỏ màu trắng đến đón y.
Sau khi vào bệnh viện tâm thần một thời gian, y dần nhận ra tình cảnh của mình không đúng lắm nên đã tìm cách trốn thoát. Rồi bắt đầu cuộc sống lang thang dở khóc dở cười trong thành phố.
Vũ Đế dần hiểu ra chiều hướng của câu chuyện, không còn ngạc nhiên và nghi ngờ nữa, đi theo vị tướng quân để hiểu về thế giới một ngàn năm sau.
Điều đặc biệt nhất là cảnh tượng này đều là thật, tướng quân ăn đồ ăn, nhìn thấy phong cảnh, ngửi thấy mùi vị, thậm chí cả cảm giác trong lòng, người xem đều có thể đồng cảm.
Từ góc độ của tướng quân, dường như ông cũng đã xuyên không đến thế giới hàng ngàn năm sau.
Chuyện kể rằng sau khi vị tướng quân chịu nhiều đau khổ và nhìn thấy nhiều điều mới lạ, cuối cùng y đã tìm được một công việc không cần chứng minh thư.
Y phấn khích đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ, hét lên rồi đến nơi làm việc để báo cáo.
“Bùm!”
Ánh sáng rực rỡ bật lên, khung cảnh xung quanh biến mất.
Vũ Đế giật mình, cúi đầu và từ từ tháo kính ra.
Ông căn bản không đứng dậy, không đi đâu cả, chỉ ngồi yên trên ghế.
Lộ Dao cũng tháo kính xuống, nghiêng đầu nhìn: “Bệ hạ, đây là tập một và tập hai của “Ta đến từ ngàn năm trước.””
Vũ Đế lại nhìn Lộ Dao, ánh mắt phức tạp: “Ngươi...”
Lộ Dao gật đầu: “Hẳn là bệ hạ nghĩ như vậy đi. Thật ra tôi tới đây là vì nhiệm vụ giải quyết ưu phiền của bệ hạ. Lần trước không nói rõ, chẳng qua là không biết làm thế nào để lấy được tín nhiệm của người.”
Vũ Đế dường như bị đả kích nặng nề, ánh mắt ông nhìn Lộ Dao biến hóa thất thường.
Trầm mặc hơn mười phút, cuối cùng ông nói: “Ưu phiền của trẫm, cho dù là ngươi, cũng không giải quyết được.”
Lộ Dao hơi hơi nghiêng người: “Bệ hạ không ngại nói một chút.”
Vũ Đế giãy giụa, nhưng vẫn không biết nên nói như thế nào.
Lộ Dao kiên nhẫn chờ đợi, cũng không thúc giục.
Sau nửa giờ nữa, Vũ Đế đột nhiên chú ý đến những con số trên đầu Lộ Dao.
Qua mấy ngày không gặp, những con số lại lớn hơn.
Sắc mặt Vũ Đế khẽ động: “Mấy chữ trên đầu ngươi đến từ đâu?”
Lộ Dao hơi giật mình, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh: “Hóa ra là bệ hạ thấy được. Nói như vậy, người cũng biết trên đầu mình có một dãy số.”
Vũ Đế đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, quả nhiên nàng cũng nhìn thấy.
Đã có những lời này, những điều phía sau sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.