Số 66 đường Tam Hoa 5
Bà chủ thật sự nắm được lỗ hổng của manh mối, nguy cơ không thể tránh khỏi việc chọn sai loại hình kinh doanh đạt mức tối đa.
Tiếc là độ khó của thế giới này khác với trước kia, cửa hàng xung quanh căn bản không có khách hàng tiềm năng, sự khôn vặt của bà chủ không có đất dụng võ.
Phát tờ rơi cả buổi sáng và trưa, chỉ lác đác được mấy tờ.
Buổi chiều Lộ Dao không ra cổng, một mình trông cửa hàng nhàm chán, đến cửa hàng Lông Xù ôm Nhị Tâm qua.
Mấy tháng nay không có bà chủ trông nom, Nhị Tâm ở cửa hàng Lông Xù kiếm đủ sự yêu thích của khách hàng, bình ga số vừa biến thành số lớn rồi.
Lộ Dao kéo ghế mây ngồi trước kệ hàng đọc truyện tranh, Nhị Tâm nằm sấp một bãi bên chân bà chủ phơi nắng.
Đừng nói, buổi chiều người đi đường ngang qua cũng sẽ vô ý mà nhìn Trung tâm bổ túc trẻ em thêm hai cái.
Con mèo kia béo thật.
Có điều cửa hàng này, sao lại có người nhận rồi?
...
Tiêu Trạch là một nhân viên kinh doanh của một công ty bất động sản, nội dung công việc là nghe điện thoại từ ngày này qua ngày khác, chăm sóc khách hàng, gần như tất cả thời gian và sức lực đều dồn lên người khách hàng.
Gọi điện thoại cả ngày ở công ty, sắp tan làm thì bị cấp trên gọi đi dạy bảo, đã lâu lắm rồi anh ấy không có đơn hàng.
Ăn chửi xong đi ra ngoài, Tiêu Trạch cũng không dám tan làm, ở công ty tăng ca đến khi chỉ còn lại mình anh ấy.
Sắc trời tối đen, anh ấy đứng dậy dọn đồ, xách túi lên từ từ đi ra khỏi công ty.
Đi trên con đường bóng cây và ánh đèn giao nhau, sắc mặt Tiêu Trạch đờ đẫn, đáy lòng mờ mịt.
Có lẽ ngay từ ban đầu anh ấy đã không hợp làm nhân viên kinh doanh, nhiều năm vậy rồi mà vẫn luôn dậm chân tại chỗ.
Tiêu Trạch dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời, tối mịt.
Thật lâu sau, anh ấy vẫn không động đậy gì.
Điện thoại chợt vang lên, qua tầm nửa phút, Tiêu Trạch mới phản ứng được, chậm rì móc điện thoại ra, là Từ Hiểu Hiểu.
Anh ấy chần chừ giây lát rồi bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã hỏi ập mặt: “Sao giờ mới bắt máy? Buổi trưa chuyển tiếp tin nhắn cho anh, anh đã thấy chưa? Qua mười hai giờ đêm nay sự kiện kết thúc rồi. Giờ là lúc cái váy đó rẻ nhất, chỉ cần...”
Tiêu Trạch trực tiếp quăng điện thoại vào thùng rác bên đường, xoay người đi về đường Tam Hoa.
Trong điện thoại, Từ Hiểu Hiểu vẫn đang nói: “Tiêu Trạch, anh còn nghe không?”
Tiêu Trạch đi đến giao lộ đường Tam Hoa, trông thấy Trung tâm bổ túc trẻ em bảng hiệu sáng đèn hoành tráng thì khá bất ngờ.
Giao lộ này là thánh địa chết chóc có tiếng của thành phố Tam Hoa, thế mà có người nhận chuyển nhượng cửa hàng này.
Tiêu Trạch cười tự giễu, qua đêm nay, e là cửa hàng này lại phải dẹp tiệm rồi.
Anh ấy xoay người đi về cầu vượt dành cho người đi bộ, đi lên cầu hình vành khuyên, chính giữa có thang máy đi thẳng lên đỉnh.
Cả ngày không có khách, Lộ Dao di chuyển ghế về sau kệ hàng, chuẩn bị đóng cửa.
Lúc cô đi ra đóng cửa, trông thấy có người đi lên cầu vượt dành cho người đi bộ, nhớ ra tin tức hôm nay vô tình nghe ngóng được, kéo cửa chạy ra, lớn tiếng gọi: “Nè, cậu gì ơi.”
Tiêu Trạch không thèm quan tâm, bước đi không ngừng.
Lộ Dao chạy lên cầu vượt dành cho người đi bộ, kéo túi xách tay của Tiêu Trạch lại một phát, nhìn thấy dung mạo của anh ấy thì sững người: “Cậu gì ơi, buổi sáng cậu đã nhận tờ rơi của tôi, còn có ấn tượng không?”
Tiêu Trạch phiền não gần chết, không rõ tại sao cả loại chuyện này mà cũng có người cản anh ấy, không kiên nhẫn xoay đầu.
Thay vì là tướng mạo của Lộ Dao, anh ấy chú ý đến hoa tai nữ tính của cô trước, nét mặt hơi cứng đờ.
Anh ấy nhớ ra rồi, buổi sáng lúc đi bộ đến công ty như thường lệ, trên đường bị một cô gái đeo hoa tai lố lăng nhét một tờ quảng cáo quái lạ.
Lúc đó anh ấy không nhìn kỹ, chỉ là không muốn nghe tiếp thị phiền phức, vội vã nhận tờ rơi rồi đi.
Lộ Dao túm anh ấy đi xuống: “Cậu muốn lên trên đó hóng gió nhỉ? Gió lạnh không thú vị gì đâu, đừng đi nữa. Buổi sáng cậu là người đầu tiên nhận tờ rơi của tôi, đi, tôi mời cậu uống tách trà.”