Ngón tay là đèn pin nhỏ 1
Tiêu Trạch bị kéo vào Trung tâm bổ túc trẻ em, vừa mới lên cầu thang anh ấy còn vùng vẫy, nhưng lúc này đã chẳng màng gì nữa.
Khi cô gái phát hiện mình không thuyết phục được anh ấy, tự nhiên sẽ để anh ấy đi, dù sao cũng ở ngay dưới gầm cầu vượt.
Lộ Dao buông Tiêu Trạch ra, lấy một khẩu súng bong bóng trên giá, quay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại quay đầu ngoắc Nhị Tâm đang trốn sau giá: “Bé Nhị Tâm, chơi với anh trai này một chút, chị sẽ quay lại ngay."
Bình gas ba màu đảo mắt, bước những bước chân mèo núng nính thịt chạy lạch bạch tới, chủ động cọ vào chân khách: "Meo meo ~"
Lộ Dao nói luôn có lợi.
Bộ óc hạt dưa nho nhỏ của Nhị Tâm thông minh vô cùng.
Tiêu Trạch thở ra một hơi, hóa ra là một con mèo.
Khi chủ tiệm gọi "bé", anh ấy thầm giật mình, nhất thời cho rằng mình vào cửa hàng kỳ quái gì đó.
Tiêu Trạch nhìn xuống, thấy một cục thịt to đang dựa vào chân mình, theo bản năng lùi lại một bước.
Con mèo tam thể béo không cọ được vào chân nên ấm ức ngẩng đầu lên, kêu "meo meo".
Trong lòng Tiêu Trạch mềm nhũn, không nhịn được ngồi xổm xuống, thận trọng đưa tay ra.
Nhị Tâm chủ động đưa đầu qua, khuôn mặt vừa to vừa tròn, đôi mắt tròn xoe.
Tiêu Trạch hơi ngạc nhiên, con mèo này được nuôi dạy tốt, tính tình cũng tốt, bộ lông mượt mà, khiến người ta vuốt ve mà có chút không dừng lại được.
Vài phút sau, Lộ Dao cầm khẩu súng bong bóng trở về.
Khi chạng vạng tối, ngoài cửa tiệm có mấy con mèo hoang chạy đến, cào kính không chịu rời đi.
Lộ Dao cho chúng ăn chút đồ, nhất thời tâm huyết dâng trào, sử dụng thần giao cách cảm để đọc tiếng lòng của mèo hoang, thu được một số thông tin kỳ lạ.
Tại ngã tư số 66 đường Tam Hoa luôn có người rơi từ trên cao xuống.
Những con mèo hoang thỉnh thoảng đi ngang qua đều không thích lại gần.
Nhưng mèo béo Nhị Tâm quá hấp dẫn đối với mèo, lũ mèo không kìm được sự mê hoặc mà chạy đến, không ngờ chúng cũng được ăn những hộp thịt ngon lành.
Lúc đó Lộ Dao không hiểu lắm, bởi vì sau khi hoạt động nội tâm của mèo hoang chuyển sang ngôn ngữ của con người là một chuỗi "ngon, ngon, ngon, ngon, ngon" xen lẫn với một hoặc hai từ khóa.
Vừa rồi khi nhìn thấy Tiêu Trạch đi lên cầu đi bộ với khuôn mặt thẫn thờ, Lộ Dao chợt lóe lên một ý nghĩ, sợ đến mức cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trong tay không có biện pháp phòng hộ nào khác, lại là ban đêm, may mắn súng bong bóng trong cửa hàng đều là đồ chơi đặc chế, có một số loại đặc thù còn có thể kết hợp với ma pháp.
Lộ Dao chỉ dùng súng bong bóng để trải một lớp lưới bong bóng ma lên Trung tâm bổ túc trẻ em, lớp lưới này không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trừ khi có thứ gì đó đập vào nó.
“Nó tên là Nhị Tâm.” Lộ Dao bỏ súng bong bóng trở lại trên kệ: “Mời vào ngồi, tôi đi pha trà.”
Tiêu Trạch ôm Nhị Tâm đứng dậy, đi theo phía sau Lộ Dao: "Vừa rồi cô làm cái gì?"
Lộ Dao dẫn Tiêu Trạch ngồi vào một trong những phòng trà thủy tinh, pha trà và mang một khay đồ ăn nhẹ chứa đầy các loại bánh kẹo, sau đó ngồi xuống đối diện Tiêu Trạch: "Tôi sợ có người sẽ không cẩn thận rơi từ trên cầu xuống nên đã thực hiện một số biện pháp bảo vệ."
Tiêu Trạch rũ mắt xuống: "... Vẽ vời."
Lộ Dao đẩy chén trà qua: "Đây là trà mới của năm nay, rất thơm. Đúng rồi, sáng nay chúng ta từng gặp nhau, cậu còn ấn tượng gì không? Tôi tên Lộ Dao."
Tiêu Trạch cầm tách trà lên khẽ ngửi, có chút kinh ngạc.
Trà này rất thơm, là mùi thơm nhẹ thấm vào ruột gan, khác hoàn toàn với những loại trà túi lọc thường mua ở siêu thị.
Anh ấy cúi đầu nhấp một ngụm, trà nóng mang theo hương thơm tươi mát và một chút ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi, ừng ực chảy xuống bụng, tinh thần bất giác thả lỏng: "Tiêu Trạch. Sáng nay đang vội đi làm nên tiện tay cầm tờ rơi mà thôi."
Nhị Tâm nhảy ra khỏi người Tiêu Trạch, nằm dưới chân Lộ Dao, cái đuôi thi thoảng ngoe nguẩy.
Lộ Dao lấy từ dưới bàn ra một miếng thịt gà, đẩy hộp đồ ăn vặt về phía Tiêu Trạch: "Đây là kẹo trong cửa hàng, cậu Tiêu nếm thử đi."
Trong khay đồ ăn vặt chín ô vuông bằng gỗ gụ, có những dải kẹo mềm dài phủ đầy đường, kẹo hương trái cây, kẹo sữa Thỏ Trắng, kẹo xí muội, kẹo mút hình gấu, còn có bánh bích quy, kẹo dẻo trái cây đủ loại và cả hai loại bánh ngọt cổ điển là bánh đậu xanh và bánh quế hoa.
Tiêu Trạch không muốn ăn nhưng những viên kẹo này được làm rất dễ thương, kẹo mềm có màu cầu vồng, kẹo có hình trái cây mini, kẹo sữa Thỏ Trắng được bọc trong giấy gói kẹo màu trắng có hoa văn xanh... Mùi chua ngọt thoang thoảng trong không khí hòa quyện hương trà tươi rất hấp dẫn người ăn.