Chuyện cười cấp địa ngục 2
Lộ Dao đưa tay tiễn Tiêu Trạch đi ra cửa, rồi mới cúi đầu xem bảng thí nghiệm.
Chuyện không tình không nguyện đáp ứng, nhưng anh ấy vẫn cẩn thận điền theo yêu cầu.
Trật tự miêu tả ký ức ban đầu về tuổi thơ rõ ràng, cũng rất tinh tế, chứng tỏ anh ấy nhớ rất rõ ràng.
Từ chữ viết và nội dung cũng có thể nhìn ra bản chất của Tiêu Trạch là người rất nghiêm túc.
Lộ Dao xem xong liền cất bảng biểu vào, ngoài cửa của cửa hàng treo thẻ tạm nghỉ, trở lại phố thương mại, đi đến cửa hàng đồ ăn nhanh.
Hệ thống khó hiểu: "Sao lại đóng cửa hàng?"
Lộ Dao: "Có chút việc, muốn tìm Ma Thần đại nhân hỏi một chút."
Lộ Dao đeo nhẫn lên, tiến vào khu vui chơi.
Sau hai tiếng mới ra ngoài, cô quay lại cửa hàng Lông Xù, nhờ Lệ Lệ đưa cô đến Thần Cung của Nữ thần biển sâu.
Buổi tối, Lộ Dao trở lại tiệm nail, tìm Harold: "Bé rồng đen, lại đây."
Harold đang ghé đầu xem truyện tranh mới cùng với Ti Kim, không tình nguyện đứng dậy, người đến trước mặt, nhưng đôi mắt và trái tim đều còn ở chỗ truyện tranh: "Chuyện gì?"
Lộ Dao lấy từ trong túi ra một miếng vảy rồng đen nhỏ: "Tôi muốn dùng vảy của anh làm chút đạo cụ, có thể không?"
Lúc này Harold mới quay đầu, hai mắt trừng lớn: "Nói cô dùng, muốn làm thì cứ làm đi. Dù sao cũng tặng cho cô rồi."
Cứ mỗi một khoảng thời gian thì rồng khổng lồ sẽ thay đi vảy rồng cũ, mọc ra vảy mới càng cứng rắn hơn.
Vảy rồng cứng rắn nhất trên người Harold đã làm thành kẹp tóc tặng cho Lộ Dao, những miếng vảy lột bình thường khác của những năm trước bị coi như vật liệu, hắn cũng không để ý lắm.
Lộ Dao chớp chớp mắt không nói lời nào.
Sắc mặt của Harold trở nên khó coi: "Cô muốn dùng vảy rồng của tôi làm đạo cụ cho người khác dùng?"
Khi nói chuyện, giọng điệu đã bắt đầu lên cao.
Rất tức giận, còn đặc biệt uất ức.
Dẫn đến các nhân viên khác của cửa hàng đang nghỉ ngơi đều nhìn qua, yêu tinh song sinh vừa nghe thấy giọng uất ức của bé rồng đen "ác bá", lập tức bay lên trên đầu Ti Kim xem náo nhiệt.
Lộ Dao nhìn lướt qua cửa hàng, kéo bé rồng đen sang một bên, thấp giọng nói: "Tôi muốn làm..."
Harold sửng sốt: "Thật sự có thể làm ra?"
Lộ Dao gật đầu: "Tôi đã điều tra rồi, trên lý thuyết thì có thể được. Nhưng muốn làm ra loại đạo cụ này, vật liệu quá khó kiếm. Trong số người và dị tộc mà tôi quen biết, chỉ sợ chỉ có vảy của anh là có thể."
Harold yên lặng duỗi thẳng vai lưng, muốn vẫy đuôi nhưng chú ý tới tầm mắt xung quanh, u sầu mà thở dài một hơi: "Vậy thì cô dùng đi."
Lộ Dao móc ra một ít kẹo từ trong túi tiền, nhét vào trong tay Harold, xoay người về phòng nghiên cứu làm việc quan trọng.
Ti Kim hỏi: "Cô ấy muốn dùng vảy của cậu để làm gì?"
Yêu tinh song sinh bay đến bên cạnh Harold, mắt nhìn kẹo của hắn.
Harold nghiêng người nhét kẹo vào ngực giấu đi, vẻ mặt đắc ý nói: "Lộ Dao nói muốn làm cỗ máy thời gian. Chính là cái cái loại máy móc xuất hiện trong truyện tranh con mèo xanh béo ú kia."
Nhân viên tiệm nail đều là người mê truyện, không cần giải thích cụ thể, liền biết là cỗ máy gì.
Ti Kim nhìn Harold khoe khoang, không nhịn được nói: "Nếu bà chủ có cỗ máy thời gian thì không cần cậu phải luôn xuyên qua thời không để bảo vệ nữa nhỉ?"
Harold: "!!!"
Merlulu bổ đao: "Chờ bà chủ làm xong rồi, tôi và Puxiu sẽ ngồi cỗ máy móc đó đi tìm cô ấy. Chúng tôi cũng có thể bảo vệ cô ấy."
Harold: "..."
-
Lộ Dao lấy được một vài nhắc nhở hữu dụng từ chỗ của Ma Thần và Nữ thần biển sâu, lần trước khi sử dụng chìa khóa thời không đã đặc biệt để ý đến, ấn tượng khắc sâu.
Lúc ấy thật sự không nghĩ tới việc muốn làm cỗ máy thời gian, chỉ là cảm thấy cấu tạo của chìa khóa thời không đặc biệt thú vị.
Bà chủ mất khoảng một tuần, làm thí nghiệm vô số lần, cuối cùng làm ra hình thức ban đầu của cỗ máy thời gian.
Sau đó lại dành thêm một tuần để thí nghiệm, điều chỉnh, cải tiến, xác định có thể đưa vào sử dụng.
Trong quá trình thí nghiệm, Lộ Dao thử trở về quá khứ.
Không biết có phải bởi vì hạn chế của Tinh Môn hay không, cô không có cách nào lợi dụng cỗ máy thời gian trở lại quá khứ của chính mình.
Nhân viên cửa hàng và động vật của phố thương mại, cũng không có cách nào sử dụng cỗ máy thời gian.
Lộ Dao sắp xếp để cỗ máy thời gian trí đến trung tâm bổ túc trẻ em, bắt đầu thí nghiệm mấy con mèo lưu lạc ở gần đó, xác định cỗ máy thời gian có thể hoạt động bình thường ở thành phố Tam Hoa, sau đó liên lạc với Tiêu Trạch.