Chuyện cười cấp địa ngục 1
Lộ Dao sững sờ, nhanh chóng nghiêng người lùi về phía sau một bước: "Anh Tiêu có muốn vào trong ngồi một lát không?"
Hệ thống không nhịn được mà xuất hiện: [Lật xe rồi nhỉ. Cô còn chưa thức tỉnh năng lực, lấy cái gì triển lãm cho người ta xem đây?]
Lộ Dao: "Đây không phải là lật xe."
Hệ thống: [?]
Lộ Dao: "Đây là khách hàng chủ động tới cửa xin giúp đỡ."
Hệ thống không hiểu.
Lộ Dao mời Tiêu Trạch đến phòng trà pha lê ngồi, sau đó pha một bình trà, rồi lại thêm đồ ăn vặt mới vào hộp đồ ăn vặt.
Nhị Tâm đảo quanh Lộ Dao, meo meo đòi đồ ăn.
Con mèo béo này khôn không chịu được, nhìn thấy bà chủ tiếp khách không có lòng chăm sóc nó, liền nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của.
Lộ Dao cầm cá khô nhỏ đút cho Nhị Tâm, rồi mới nhìn về phía Tiêu Trạch: "Anh rất bất an."
Tự lúc vào cửa, Tiêu Trạch vẫn luôn quan sát chủ cửa hàng.
Cô rất ung dung, dường như không hề cảm thấy bị mạo phạm bởi yêu cầu của anh, nhưng cũng không lập tức đáp ứng yêu cầu của anh ấy.
Sự thành thạo này có chút khiến Tiêu Trạch bối rối, đồng thời lại tăng thêm lòng nghi ngờ của anh ấy.
Tiêu Trạch hơi rũ mắt, tầm mắt dừng trên chén trà trước mặt, hương trà ấm áp nhẹ nhàng vuốt phẳng một chút nôn nóng: "Năng lực của cô rất kỳ lạ, hẳn là khác với năng lực vô dụng chỉ có ngón tay là có thể sáng lên này của tôi. Tôi chỉ là có chút tò mò."
Lộ Dao lắc đầu: "Ánh mắt của anh cho tôi cảm giác là bất an. Sau khi anh sử dụng bong bóng nước, cảm thấy có hiệu quả. Nhưng anh lại nghi ngờ có phải thực sự có năng lực tiện lợi như vậy hay không? Cho nên anh bắt đầu suy đoán, tối hôm đó tôi gọi anh lại, có lẽ là có ý đồ khác."
Bàn tay của Tiêu Trạch đặt ở dưới bàn siết lại, chân mày nhíu chặt, vô cùng kinh ngạc.
Lộ Dao tiếp tục nói: "Không cần phải kinh ngạc như vậy, đây không phải siêu năng lực. Chỉ là tôi quan sát được một số sự thật từ trên người của anh."
Một người đã từng coi thường mạng sống của bản thân mình, cho dù bề ngoài nhìn bình thường, thì trạng thái nội tâm khẳng định có chỗ dị thường.
Mà trạng thái của thế giới tinh thần cũng không phải là không thể nhìn trộm, bình thường đều có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ khác là biểu hiện rõ ràng và không rõ ràng.
Nói cách khác, cũng phải xem có bị người khác chú ý tới hay không.
Trạng thái nội tâm của Tiêu Trạch biểu hiện ra bên ngoài chính là bệnh đa nghi, làm việc quá mức cẩn thận.
Lộ Dao chỉ vào một loại bánh ngọt giữa hộp đồ ăn vặt: "Cái này là bánh tôi mới vừa làm ra hôm nay, anh nếm thử xem có gì khác biệt."
Gần đây Lộ Dao mới nắm vững ảo thuật cao cấp, vì củng cố năng lực này, thỉnh thoảng sẽ đến cửa hàng đồ ăn nhanh nặn bánh ngọt có chấp niệm cùng với nhóm nhân viên cửa hàng.
Hôm nay nặn ra có hơi nhiều, cô kêu Tiểu Cơ gửi một ít đến cửa hàng Lông Xù và rạp chiếu phim, cũng tiện tay cầm một ít đến trung tâm bổ túc.
Tiêu Trạch cầm lấy loại bánh ngọt kia, trắng trắng mềm mềm, bên ngoài giống như bọc một lớp dừa, ngửi vào cũng là một mùi sữa dừa nhàn nhạt, sau khi cắn vào, chính là ăn ngon giống như điểm tâm ngọt.
Một lát sau, Tiêu Trạch dường như có chút chấn động, giương mắt nhìn về phía chủ cửa hàng.
Lộ Dao hỏi: "Anh đã nhìn thấy cái gì?"
Tiêu Trạch: "Mặt trời, bờ biển, phao bơi, nước ép dưa hấu, cùng với bạn bè, rất vui vẻ."
Lộ Dao vừa lòng gật đầu: "Đây cũng là diễn sinh năng lực của tôi."
Tiêu Trạch cúi đầu: "Xin lỗi."
Hoá ra là như thế, quả nhiên cô là hệ tính chất đặc biệt.
Lộ Dao mỉm cười lắc đầu, hỏi ngược lại: "Anh Tiêu, hôm đó sau khi trở về, anh có đi gặp bác sĩ không?"
Tiêu Trạch phản ứng một chút mới hiểu ý của cô, lắc đầu: "Cũng không phải bệnh."
Lộ Dao trầm ngâm một lúc: "Nói ra thì sợ anh chê cười, ước nguyện ban đầu khi mở cửa hàng này thật ra cũng không phải vì bán bong bóng nước và kẹo. Trung tâm bổ túc trẻ em là dành để giải quyết phiền não cho những vị khách vì thiếu khuyết tuổi thơ, mà không có cách nào đạt được hạnh phúc. Anh muốn làm thử một cuộc thí nghiệm tuổi thơ đơn giản không?"
Trong lòng Tiêu Trạch muốn từ chối, nhưng vừa rồi mạo phạm bà chủ cũng là sự thật, liền mang theo tâm lý bồi thường mà gật đầu.
Lộ Dao lấy vở và bút đã chuẩn bị trước từ dưới bàn ra, đẩy đến trước mặt Tiêu Trạch: "Điền xong bảng này là được rồi."
Bảng thí nghiệm rất đơn giản, chỉ cần điền tên họ và liên hệ phương thức lên, rồi lại viết về ký ức ban đầu của thời thơ ấu là được.
Lúc đầu Tiêu Trạch còn âm thầm ngại phiền toái, nhìn thấy bảng rồi cũng không có lời gì để nói nữa.
Mất khoảng chừng hai mươi phút, Tiêu Trạch nghiêm túc viết xong thí nghiệm tuổi thơ, sau khi đưa cho Lộ Dao liền lập tức đứng dậy, bước nhanh ra ngoài cửa: "Thời gian không còn sớm, tôi phải trở về rồi."
Anh ấy cũng không tò mò về kết quả thí nghiệm.
Tuổi thơ với anh ấy mà nói, quá xa xôi.
Có vài sự thiếu khuyết vượt quá thời hạn thì không có cách nào bù đắp lại được.
Hoặc là nói tất cả sự thiếu khuyết, đều là như thế.
Trước đây anh ấy cũng không biết hàm nghĩa thật sự của "Trung tâm bổ túc trẻ em".
Với trình độ nào đó mà nói, mở trung tâm bổ túc trẻ em ở thánh địa tử vong, quả thực là chuyện cười cấp địa ngục.
Học bổ túc trẻ em theo như lời của bà chủ, đại khái chính là liệu pháp tâm lý.
Quy trình chung là lắng nghe, rồi khuyên bảo đương sự buông bỏ chấp niệm.
Lời nói lừa gạt, anh ấy đã từng nghe quá nhiều.
Cái bà chủ muốn làm, chỉ là dùng ngôn ngữ dối lòng bọn họ mà thôi.