Sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật hiện đại 3
Lộ Dao nhìn dáng vẻ khách hàng vội vàng rời đi, có chút khó hiểu: "Ông chú này có hơi lạ."
Buổi sáng hôm nay, có vài khách hàng liên tiếp đến, chỉ nói muốn mua bong bóng nước dệt mộng và bong bóng nước cảm xúc, lời nói cử chỉ đều có chút kỳ lạ.
Lộ Dao quan sát cả một buổi sáng, phần lớn khách hàng đến cửa hàng khi không có ai gần đó, chạy nhanh vào cửa hàng, mua xong liền đi.
Thật giống như đến Trung tâm bổ túc trẻ em mua đồ thì sẽ cảm thấy xấu hổ vậy.
Bà chủ không khỏi lắc đầu, những người này có phải có quá nhiều gánh nặng rồi không?
Đến giữa trưa, người mua bong bóng nước rõ ràng trở nên nhiều hơn, nhưng rõ ràng đã không câu nệ như buổi sáng nữa.
"Bà chủ, cho tôi một chai bong bóng nước dệt mộng, còn cả một hộp kẹo nữa."
"Tôi muốn một chai bong bóng nước cảm xúc, hai gói mì giòn."
"Bà chủ, bong bóng nước dệt mộng và bong bóng nước cảm xúc mỗi thứ một chai, lấy ba hộp kẹo, hai gói mì, hai gói que cay."
...
Ngoại trừ bong bóng nước có công hiệu đặc biệt, thì đồ ăn vặt trong cửa hàng đều là giá bán bình thường.
Trong hộp kẹo có chứa tám chín loại kẹo khác nhau, mười manh đồng một hộp, mì giòn và que cay đều là một manh đồng một gói.
Người đến rất nhiều, Lộ Dao bận rộn lấy tiền lẻ thối, thực sự có chút bầu không khí của quầy bán quà vặt giữa giờ ra chơi.
Có khách hàng khi chờ trả tiền, nhân cơ hội sờ Nhị Tâm đang nằm liệt trên ghế.
Lộ Dao hỏi thăm khách hàng, mới biết được có người chia sẻ trải nghiệm sử dụng bong bóng nước lên mạng xã hội, hấp dẫn một nhóm người bị chứng lo âu, mất ngủ quấy rối.
Người có sức hành động tương đối mạnh lại vừa vặn ở gần đó sau khi mua về thử dùng, lại phản hồi hiệu quả sử dụng rất tốt trên mạng, hấp dẫn thêm càng nhiều khách hàng có triệu chứng tương tự.
Lộ Dao đỡ trán, chạy đến cửa hàng thứ sáu, rốt cuộc cũng lại lần nữa cảm nhận được sự tiện lợi của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Không cần phát tờ rơi, không cần phải phát sóng trực tiếp, không cần tự mình quay video ngắn tuyên truyền, có internet là có thể tuyên truyền, thậm chí không cần tự mình hao tâm tốn sức.
[Thành công tiếp đón mười vị khách, cũng nhận được hơn năm mươi phần trăm phản hồi tích cực, nhiệm vụ hoàn thành. Khen thưởng giá trị nhân khí 100 điểm, giá trị thức tỉnh 5 điểm.]
Buổi trưa còn chưa kết thúc mà nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
[Trung tâm bổ túc trẻ em Lộ Dao mở cửa đại cát, thăng cấp thành cửa hàng một sao, khen thưởng giá trị nhân khí 100 điểm. Kính mong chủ cửa hàng tiếp tục cố gắng!]
[Ngài có nhiệm vụ mới! Tiếp đón ba vị khách, cũng bổ túc tuổi thơ cho họ. Khen thưởng giá trị nhân khí 3000 điểm, giá trị thức tỉnh 15 điểm.]
Giờ cao điểm buổi trưa trôi qua, Lộ Dao lại kêu Nhị Tâm trông cửa hàng, sau đó trở lại phía sau tiếp tục chế tác món đồ chơi nhỏ.
Nhiệm vụ bắt đầu chân thật rồi, mà món đồ chơi nhỏ của cô vẫn còn chưa được chuẩn bị xong.
Xem ra không đợi được năng lực thức tỉnh, vẫn phải dựa vào khoa học kỹ thuật.
Từ Hiểu Hiểu kéo Hứa Chính đi ngang qua trung tâm bổ túc, liếc mắt một cái liền nhìn trúng hộp kẹo trên kệ để hàng.
Buổi tối ngày hôm đó Tiêu Trạch đưa cho cô viên kẹo có bao bì giống như thế, trong lòng cô khẽ động, hoá ra là ở chỗ này.
Hứa Chính để ý thấy Từ Hiểu Hiểu thất thần: "Làm sao vậy?"
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: "Không có gì."
-
Buổi chiều, Tiêu Trạch nhận được báo cáo xét nghiệm của trung tâm xét nghiệm gửi tới.
Hai chai bong bóng nước anh đưa đi xét nghiệm không xét nghiệm ra thành phần gì đặc biệt, chỉ là bong bóng nước bình thường.
Tiêu Trạch có chút bất ngờ, không có thành phần đặc biệt, nhưng lại rất có hiệu quả tuyên truyền.
Kết quả như vậy, so với xét nghiệm ra có gì đó còn càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Đó thật sự là năng lực của cô sao?
Sau khi tan làm, Tiêu Trạch nghĩ đến chuyện bong bóng nước, vậy mà vô thức đi tới Trung tâm bổ túc trẻ em.
Anh đứng ở ven đường, quan sát bà chủ tiếp đón khách hàng.
Thông qua tuyên truyền trên mạng, hiệu quả của bong bóng nước dệt mộng và bong bóng nước cảm xúc đã được nhiều người biết, khách hàng cũng nối dài không dứt.
Bà chủ có vẻ cũng không khác gì lần mới gặp nhau đêm đó, nhưng cô và người xung quanh lại không quá giống nhau.
Nhìn theo một dì cuối cùng mua bong bóng nước rời đi, Lộ Dao nhìn thấy Tiêu Trạch, hơi mỉm cười: "Anh Tiêu."
Trong lòng Tiêu Trạch khẳng định, chính là nụ cười này, ôn hòa tự nhiên, khác với những người đã quen đeo mặt nạ để sống như bọn họ.
Anh lập tức bước đến chỗ Lộ Dao, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn xem năng lực của cô một chút."