Từ Hiểu Hiểu bưng hai tay ôm mặt, nóng hết cả mặt, láng máng có vài đoạn đã đủ để cô ta muốn đổi thành phố khác để sống ngay lập tức.
Lộ Dao vẫn để ý tình huống của Từ Hiểu Hiểu, nghe thấy tiếng động, bớt chút thời gian đi vào nhìn: “Cô tỉnh rồi à? Trong phòng học bổ túc có nhà vệ sinh, buổi sáng tôi đã đi mua bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, đều đặt ở trên giá, cô cứ tùy ý dùng đi.”
Nghĩ gì đó, Lộ Dao lại cúi đầu gọi Nhị Tâm: “Bé Nhị Tâm, đưa chị kia đi nhà vệ sinh, lát nữa mở lon cho em.”
Con mèo Nhị Tâm rất tinh ranh, lộc cộc đi tới giám sát Từ Hiểu Hiểu.
Từ Hiểu Hiểu rửa mặt đi ra, thấy trên bàn trà thủy tinh đã đặt một phần bữa sáng nóng hổi, cháo cùng với dưa cải, còn có trứng rán và thịt bò viên, phong phú lại ấm áp.
Bởi vì đã uống thuốc giải rượu, say rượu xong Từ Hiểu Hiểu không có cảm giác khó chịu gì mấy, bị mùi thức ăn hấp dẫn tới nỗi nuốt nước miếng.
Nhị Tâm chạy đi tìm Lộ Dao mở đồ hộp, chủ quán liền biết Từ Hiểu Hiểu đã ra, cách kệ hàng nói: “Cô ăn đồ ăn sáng trước đi, đợi tôi làm xong việc này đã.”
Hơn chín giờ, giờ cao điểm buổi sáng đã qua, không còn khách tới.
Lộ Dao đi vào, Từ Hiểu Hiểu đang dựa vào ghế xem truyện tranh lập tức buông cuốn truyện tranh xuống ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt vạt váy: “Những điều tối hôm qua tôi nói, cô...”
Lộ Dao nói: “Ừ, tôi sẽ không nói cho Tiêu Trạch biết.”
Sắc mặt Từ Hiểu Hiểu phiếm hồng, bối rối lại bất an: “Không phải tôi... tôi...”
Đĩa đồ ăn trên bàn đã được rửa sạch, xếp chồng lên nhau.
Lộ Dao rót ly nước, cầm khay thức ăn đi, lại lấy hộp đồ ăn vặt đặt ở giữa, ngồi đối diện Từ Hiểu Hiểu: “Tiêu Trạch đã tiến hành bổ túc hai lần ở Trung tâm bổ túc, với chúng tôi mà nói thì phản hồi của anh ấy rất có ý nghĩa tham khảo.”
Từ Hiểu Hiểu: “Sao lại nói như vậy?”
Chẳng lẽ chủ quán không hiểu ý của cô ta sao?
Lộ Dao: “Cô biết cô đang nghĩ gì. Tối qua hình như cô nói mình thích Tiêu Trạch. Tôi cảm thấy điểm này có lẽ còn cần nghiên cứu thêm.”
Giọng điệu của chủ quán quá mức bình tĩnh trung trực, khiến Từ Hiểu Hiểu cảm thấy không vui.
Từ Hiểu Hiểu: “Dựa vào cái gì mà nói như vậy? Tình cảm của tôi chẳng lẽ tôi không rõ sao? Còn cần nghiên cứu thế nào nữa?”
Lộ Dao nhẹ xua tay, trấn an nói: “Tôi chỉ nói là có khả năng nhất định nào đó thôi. Tối hôm qua cô đã nói rất nhiều, Tiêu Trạch cũng không phải bạn trai duy nhất của cô, trước đây hai người đã lâu mà không có tiến triển gì. Khi cô nảy sinh tình cảm với anh ấy vô cùng vi diệu, đó là ngay sau khi anh ấy tiếp nhận hai lần học bổ túc. Tôi đoán, hôm qua cô đã thấy được thứ gì đó chưa từng xuất hiện trên người anh ấy trước kia, mà vừa hay đặc tính đó lại là thứ cô thích.”
Lộ Dao có chút vui vẻ, đã nhận được phản hồi của bổ túc từ bên ngoài nhanh như vậy.
Sau khi bán bong bóng nước và bánh mochi kiếm được tiền, Lộ Dao liền nhờ Lý Tiểu Quả giúp cô mua một chiếc điện thoại mới.
Chứng minh nhân dân của cô có hệ thống giải quyết, thuận lợi lấy được số điện thoại ở thế giới này.
Sự phát triển của công nghệ thông tin trên thế giới này cũng không thấp hơn phố mua sắm và thành phố Dạ Quang của biển Eden, dễ dàng tra được các tài liệu lịch sử trên mạng.
Theo sự hiểu biết của Lộ Dao, từ sáu mươi năm trước, thế giới này xuất hiện người siêu năng lực đầu tiên, nhân loại đúng là may mắn có được năng lượng tiến hóa, sau đó toàn bộ thế giới bắt đầu tiến vào giai đoạn phát triển với tốc độ và hiệu suất cao.
Con người ngày càng đắm chìm vào việc theo đuổi và phụ thuộc vào siêu năng lực, theo đuổi vô hạn “tối đa hóa hiệu quả”.
Nơi nhân lực không thể với tới thì siêu năng lực đến bổ sung.
Đánh giá siêu năng lực bắt đầu nghiền nát tất cả các quy tắc văn hóa, trở thành tiêu chuẩn lớn nhất để đo lường một con người, dần xóa bỏ phẩm chất nhân cách, giá trị quan*, sở thích, lý tưởng sống của một người, buộc tất cả mọi người phải theo đuổi cùng một loại sức mạnh (1). - chú thích của tác giả.
*Giá trị quan: là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật; ở trong xã hội giai cấp, giai cấp không giống nhau có quan niệm giá trị không giống nhau (theo wikipedia).
(1) Ở đây có trích dẫn lý thuyết “Lồng sắt” của Weber.