Toàn bộ xã hội bắt đầu trở thành nô lệ cho siêu năng lực.
Tựa như theo đuổi tiền tài và quyền lợi không giới hạn, người trên thế giới này đã theo đuổi quá mức cảm giác ưu việt mà siêu năng lực mang đến.
Mà bản thân siêu năng lực, dường như cũng mang theo quy tắc có thể gọi là “thiên phú”.
Có người có thể thức tỉnh năng lực lợi hại vượt quá sức tưởng tượng, mà càng có nhiều người chỉ nhận được quà tặng kèm theo giống như “đèn pin ngón tay”.
Con người trên toàn thế giới đều biến thành hộp blind box siêu năng lực, người bình thường không mở được năng lực lợi hại, tới cuối sẽ giống như linh kiện bị mài mòn ở cỗ máy xã hội, lại đổi sang một cái mới khác.
Thành phố Tam Hoa chỉ là một thành phố rất nhỏ của thế giới này, thậm chí còn thuộc về khu vực có chút lạc hậu.
Ảnh hưởng mà siêu năng lực mang đến không thể so với đô thị phồn hoa, nhưng ở một thành phố nhỏ bé thế này, cũng có rất nhiều con người đã dần trở thành linh kiện bị vứt bỏ, thậm chí còn có thánh địa tử vong mang tên số 66 đường Tam Hoa.
Những người rơi từ cầu vượt xuống, có thể nói phần lớn là bị xã hội dần cơ giới hóa ép trở thành sản phẩm thất bại phi nhân tính, cũng là bị thành phố này nuốt chửng nhân tính.
Lộ Dao suy nghĩ rất nhiều, nhất thời dừng lại, điều quan trọng nhất đó là trải qua bổ túc, hiện tại Tiêu Trạch đã có thay đổi.
Mà sự thay đổi này không chỉ ảnh hưởng đến bản thân Tiêu Trạch, mà còn bị người bên cạnh chú ý tới.
Lộ Dao một lần nữa nhìn về phía Từ Hiểu Hiểu: “Không phải cô muốn gặp Alfred sao? Anh ấy là giáo viên bổ túc của chỗ chúng tôi, nhưng sẽ chỉ xuất hiện vào lúc bổ túc cho học sinh bổ túc thôi.”
Từ Hiểu Hiểu bị ánh mắt trong trẻo và ôn hòa của chủ quán nhìn, cảm thấy mình giống như một con gà chọi xấu xí.
Chủ quán luôn mang cho người ta cảm giác ôn hòa thong dong, cho dù bị phủ định hay bác bỏ ngay trước mặt, cũng không có chút quẫn bách khó xử gì.
Mà chủ quán kết luận tình cảm của cô ta với Tiêu Trạch chỉ là sự vui vẻ nhất thời, trong lòng Từ Hiểu Hiểu cực kỳ không phục, vốn không hề nghĩ tới cách đó lại bị kích thích, kích động đến nỗi: “Học bổ túc thế nào? Tôi đăng ký là được.”
Lộ Dao cười híp mắt đứng dậy, dẫn Từ Hiểu Hiểu đến phòng bổ túc phía sau.
Trải qua việc lấy xương ngón tay, tạo thành chìa khóa tâm linh, Từ Hiểu Hiểu cuối cùng cũng ý thức được có lẽ chủ quán là một người có siêu năng lực cực kỳ lợi hại, trong lòng càng khó chịu.
Cô ta lấy chìa khóa xong liền hỏi: “Khi nào thì bắt đầu học bổ túc?”
Lộ Dao: “Nếu cô sốt ruột thì có thể bắt đầu ngay bây giờ. Nhưng phải đợi hai phút nữa, tôi gọi đồng nghiệp tới trông cửa hàng.”
Chưa đến hai phút, Cơ Phi Mệnh đã tới.
Lộ Dao dặn ông ta và Nhị Tâm vài câu đơn giản như cùng trông tiệm, rồi bắt đầu bổ túc cho Từ Hiểu Hiểu.
Tọa độ bổ túc buổi đầu tiên của cỗ máy thời gian không phải là thời điểm phát sinh ký ức thời thơ ấu thuở đầu của Từ Hiểu Hiểu, mà là ở lớp bốn trường tiểu học của cô ta.
Nơi Từ Hiểu Hiểu sinh ra và lớn lên là ở một thị trấn nhỏ xa xôi ở thành phố Đồi Mồi.
Lộ Dao và Từ Hiểu Hiểu đứng trên một hành lang trống trải, bên trái là phòng học.
Chỉ là bên trong trống trơn, không có học sinh, cũng không có giáo viên.
Từ Hiểu Hiểu đánh giá xung quanh một phen, vô cùng ngạc nhiên, giữ chặt tay Lộ Dao: “Chúng ta thật sự về lúc tôi còn bé sao?”
Lộ Dao: “Đây là trí nhớ của cô, hẳn là cô hiểu rõ hơn tôi. Tan học rồi sao? Không có ai ở đây hết.”
Tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, Từ Hiểu Hiểu giật mình, vội kéo Lộ Dao trốn vào phía sau cửa phòng học bên cạnh.
Cô gái nhỏ đeo cặp sách màu đỏ, buộc hai bím tóc sừng dê chạy qua hành lang, không hề chú ý đến các cô.
Lộ Dao còn đang quan sát cách trang trí trong phòng học, đã bị Từ Hiểu Hiểu lôi ra ngoài.
Cô hỏi: “Sao vậy?”
Sắc mặt Từ Hiểu Hiểu không tốt lắm: “Người vừa chạy qua chính là tôi.”
Lộ Dao tập trung tinh thần, đi theo Từ Hiểu Hiểu nhẹ chân chậm chạp đi tới bên ngoài nhà vệ sinh bên cạnh phòng học của lớp 4-1.
Các cô đứng sát vào tường, Lộ Dao muốn thò đầu nhìn thì bị Từ Hiểu Hiểu ngăn lại.