Đúng hay sai 4
Lộ Dao nghe thấy tiếng khóc vụn vặt truyền từ phòng vệ sinh nữ ra, sau đó là tiếng người đàn ông chửi ầm lên, chưa được bao lâu lại truyền đến một tiếng ầm vang lên thật lớn, rồi một người đàn ông hoảng hốt chạy từ phòng vệ sinh nữ ra.
Nhà vệ sinh của trường tiểu học phân rõ nam nữ, tầng khối lớp bốn này là nhà vệ sinh nữ, ở cuối hành lang, chia thành hai khu trái phải.
Lộ Dao và Từ Hiểu Hiểu đã trốn đến nhà vệ sinh phía đối diện nơi xảy ra chuyện, Lộ Dao xuyên qua khe cửa nhìn, chỉ thấy một bóng dáng mập lùn mặc áo sơ-mi màu xám hốt hoảng chạy trốn.
Từ Hiểu Hiểu dựa vào tường, rũ mắt lạnh lùng nói: “Siêu năng lực của tôi chính là sức lực lớn hơn người khác một chút, từ hồi tiểu học đã có thể nâng được vật nặng hơn một trăm cân lên. Đáng tiếc dù là quá khứ hay là hiện tại, năng lực này vẫn chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn hủy cả cuộc đời tôi.”
Ngoài cửa, Từ Hiểu Hiểu nho nhỏ đỡ một cô bé mặt đầy nước mắt đi ra, cùng nhau rời đi.
Quần áo cô bé kia nhăn nhúm, trên mặt còn có vết bầm tím.
Chờ các cô bé rời đi, Từ Hiểu Hiểu mới dẫn Lộ Dao xuống cầu thang, đứng ở cửa sổ góc cầu thang, nhìn hai bóng lưng nhỏ rời đi trên sân thể dục, giọng nói chứa oán niệm nói: “Tôi sinh ra ở thị trấn này, cách xa thành phố Đồi Mồi, phát triển lạc hậu. Dù là Trung tâm chăm sóc giáo dục hay là trường học đều kém xa thành phố lớn đang phát triển tốt. Nhưng người sống ở nơi này cũng bận rộn như thế. Cha mẹ tôi cũng vậy. Bởi tôi có sức lớn, lá gan cũng lớn, bình thường cha mẹ cũng yên tâm.
Hôm đó hộp bút rơi ở trong lớp, rõ là sắp về đến nhà rồi lại chạy về trường lấy. Bởi vì tôi rất thích cục tẩy siêu nhân ở trong hộp bút, ngày nào làm bài tập cũng không nhịn được lấy ra chơi. Lấy hộp bút xong định quay về, thì lúc xuống cầu thang nghe thấy tiếng khóc từ nhà vệ sinh truyền đến, đẩy cửa thì thấy người đàn ông kia chặn một nữ sinh lớp ba lên tường, thật ra cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là bạn nữ sinh kia trông thấy tôi liền cầu cứu, mà người đàn ông kia lại chửi ầm lên với tôi. Tôi cảm thấy hắn ta là người xấu, lại cảm thấy đây là cơ hội tốt để sử dụng siêu năng lực, bèn tiện tay dỡ một tấm cửa đập sang hướng đó, người đàn ông sợ hãi.
Sau khi hắn ta chạy trốn, tôi liền đưa nữ sinh lớp ba kia về nhà, mới tự về nhà mình. Buổi tối còn khoe khoang với cha mẹ chuyện dùng siêu năng lực cứu được một bạn học.
Lúc này tôi còn chưa biết mình đã gây ra một mối phiền toái lớn.”
Ngày hôm sau, trong trường học bắt đầu lưu truyền lời đồn kỳ lạ, có nữ sinh bị người nào đó quấy rầy.
Rồi qua ngày hôm sau, tờ rơi in ảnh đen trắng của Từ Hiểu Hiểu bị dán lên bảng thông báo của trường.
Nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, tất cả mọi người đều nhận định Từ Hiểu Hiểu là người bị hại kia.
Mà về sau, thậm chí có đồn nói Từ Hiểu Hiểu chủ động đối xử tốt với người ta.
Lộ Dao: “Chẳng lẽ không có camera giám sát sao?”
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Lúc đó chỉ ở cổng trường mới có camera giám sát. Năm đó còn quá nhỏ, không hiểu chuyện gì. Tóm lại sau đó tôi trở thành một người bị hại bị chà đạp một cách kỳ lạ, ngay cả cha mẹ cũng cho là như thế.”
Lộ Dao: “Cô gái lớp ba kia đâu? Không giải thích giúp cô sao?”
Từ Hiểu Hiểu mơ màng lắc đầu: “Tôi không biết, lời đồn hoàn toàn đánh bại tôi và cha mẹ. Mẹ tôi trở về tát tôi hai cái, nói tôi không biết xấu hổ. Cha tôi tan làm về nhà thì cãi nhau với mẹ tôi, sau đó còn đánh nhau. Trường học suýt chút nữa là đuổi học tôi, mẹ dẫn tôi đi cầu xin người khác. Khó khăn lắm mới học xong tiểu học, nhưng lên trung học, ảnh hưởng của chuyện này còn chưa biến mất, không có trường trung học nào muốn nhận tôi.”
Sau đó nhà Từ Hiểu Hiểu nộp rất nhiều tiền đến một trường trung học cách nhà rất xa.
Chỉ là cô ta còn chưa học xong trung học, cha mẹ đã ly hôn.
Từ Hiểu Hiểu miễn cưỡng tốt nghiệp trung học, không đi học nữa, cũng không ai quản cô.
Từ Hiểu Hiểu nhìn về phía Lộ Dao, vẻ mặt đầy sự hoang mang: “Có phải ngày đó tôi đã làm gì sai hay không? Nếu không nhiều chuyện thì có lẽ nào cuộc đời tôi sẽ hoàn toàn khác không?”