Con đường tốt nhất, mãi mãi không ở trước mắt 1
Đối mặt với sự nghi hoặc của Từ Hiểu Hiểu, Lộ Dao không trả lời mà hỏi: “Cô hối hận sao?”
Từ Hiểu Hiểu lắc đầu: “Tôi không biết.”
Lộ Dao kéo tay cô ta: “Thời gian sắp hết rồi. Về trước đi.”
Trở lại trung tâm bổ túc, Từ Hiểu Hiểu đứng lên: “Thật sự trở lại rồi. Năng lực của cô rốt cuộc là gì? Lại có thể làm được chuyện như vậy.”
Nói xong, Từ Hiểu Hiểu bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Alfred đâu? Không phải nói học bổ túc có thể gặp anh ta sao?”
Lộ Dao lấy chìa khóa của mình ra, bảo Từ Hiểu Hiểu ngồi xuống: “Lớp học bổ túc chính thức sẽ lập tức bắt đầu, cô có thể gặp anh ấy.”
Chìa khóa màu bạc mở ra quả cầu bạc nhỏ, bổ túc Tuổi thơ bước vào giai đoạn thứ hai.
Từ Hiểu Hiểu chỉ cảm thấy trước mắt ánh toàn là ánh sáng trắng, phục hồi tinh thần lại thì góc nhìn đã thấp xuống.
Cô ta nhìn xuống tay, quần áo cùng chiếc cặp sách đang mở miệng rộng đặt trên đầu gối, nhanh chóng nhận ra chính mình dường như đã trở lại trong cơ thể mười tuổi của mình.
Bả vai bị vỗ nhẹ, Từ Hiểu Hiểu quay đầu, đầu óc hoảng hốt, cái gì cũng quên sạch, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con rồng mập nhỏ có đôi cánh màu đen.
“Xin chào, tôi là Alfred, là thầy dạy bổ túc của cô.” Bé rồng đen tự giới thiệu.
Từ Hiểu Hiểu nhịn không được vươn tay ra, sờ nhẹ lớp vảy bóng loáng trên chân của Alfred, hai mắt sáng lên: “Thật sự là rồng! Thật đáng yêu! Nhưng mà sao anh lại ở chỗ này?”
Alfred: “Bởi vì tôi là thầy dạy bổ túc của cô.”
Từ Hiểu Hiểu nghi hoặc: “Em không đăng ký lớp bổ túc.”
Alfred vỗ cánh tiến lại gần, kéo cô bé đứng dậy: “Chuyện của tôi không vội, lâu dần cô sẽ quen. Chắc cô có việc quan trọng phải làm đúng không? Đi, tôi đi cùng cô.”
Từ Hiểu Hiểu đeo cặp sách lên lại, bỗng nhớ tới túi văn phòng phẩm làm rơi ở trường, phải quay lại lấy.
Trường sau khi tan học vắng tanh, phòng bảo vệ mở cửa, không một bóng người.
Một người một rồng thuận lợi vào trường học, đến phòng học của lớp 4-1 lấy lại túi bút, lúc rời đi thì đi một bên cầu thang khác.
Vừa mới đi đến chỗ rẽ, tiếng khóc xen lẫn tiếng nức nở không rõ ràng lắm của nữ sinh phát ra từ toilet.
Từ Hiểu Hiểu dừng lại, quay đầu nhìn sang, chân không nhúc nhích.
Alfred bay ở một bên khác, hỏi: “Hình như có người đang khóc, có muốn đi xem thử hay không?”
Từ Hiểu Hiểu lộ ra vẻ do dự, một lúc sau mới lắc đầu: “Anh nghe lầm rồi, trường học đã không còn ai từ lâu. Chúng ta mau về thôi, em đói bụng.”
Từ Hiểu Hiểu nắm lấy móng vuốt nhỏ bé của Alfred, một tay ôm anh ấy vào trong lòng, chạy thật nhanh xuống lầu, giống như có thứ gì đó đang đuổi theo sau lưng cô bé.
Ý thức của Từ Hiểu Hiểu trưởng thành đang dẫn dắt chính mình lúc còn nhỏ, Alfred cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nếu như lúc này đưa ra lựa chọn không giống như năm đó, cuộc đời nhất định sẽ khác.
Từ Hiểu Hiểu trưởng thành tin chắc là như thế.
Khi về đến nhà, Alfred và Từ Hiểu Hiểu tách ra.
Lúc ăn cơm tối, Từ Hiểu Hiểu im lặng lạ thường, cũng không kể với bố mẹ những chuyện thú vị xảy ra ở trường như thường lệ.
Ăn cơm tối xong, Từ Hiểu Hiểu ngồi trong phòng khách một lúc thì nói buồn ngủ.
Bố mẹ chỉ cho là cô bé chơi ở trường mệt nên không nghi ngờ gì.
Tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường, đèn ngủ nhỏ ở đầu giường bật sáng, Từ Hiểu Hiểu trừng to mắt nhìn trần nhà mờ mịt, không hề buồn ngủ.
“Cộc cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa sổ, sau đó là giọng nói mà cô bé quen thuộc: “Hiểu Hiểu, là tôi. Alfred.”
Từ Hiểu Hiểu ngồi bật dậy, nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ, bé rồng đen quả nhiên ở bên ngoài.
“Thầy Alfred, anh vừa đi đâu vậy?” Từ Hiểu Hiểu để Alfred vào.
Alfred: “Tôi cũng muốn về nhà ăn tối. Cô không ngủ được sao?”
Từ Hiểu Hiểu gật đầu: “Không biết vì sao, cứ không nhịn được nhớ lại âm thanh chiều nay nghe được ở trường.”
Alfred được Từ Hiểu Hiểu ôm lên giường, một người một rồng song song nằm trong chăn, nhìn trần nhà.
Alfred: “Không phải cô nói tôi nghe lầm sao?”
Từ Hiểu Hiểu rũ mi mắt xuống, im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em nói dối.”
Alfred trở mình, chui vào trong lòng Từ Hiểu Hiểu, cong người tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Đời người không có thuốc hối hận. Nếu lúc đó đã đưa ra quyết định đó thì cũng không cần suy nghĩ nữa. Bởi vì cho dù sau này có suy nghĩ như thế nào, chúng ta cũng không thể trở về thời khắc đưa ra quyết định kia. Ngủ đi, ngày mai chúng ta đến trường sớm một chút nhìn xem.”
Từ Hiểu Hiểu lúc này không thể hoàn toàn lý giải hết ý tứ trong lời nói của thầy, chỉ cảm thấy giọng điệu của thầy Alfred rõ ràng rất dịu dàng ôn hòa, nhưng lại có một sự nghiêm khắc không cách nào có thể hình dung.
Nhưng mà thầy Alfred ở trong lòng nho nhỏ mềm mại, còn rất ấm áp, cơn buồn ngủ dần dần ập tới, Từ Hiểu Hiểu chậm rãi nhắm mắt lại.