Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 773 - Chương 773: Con Đường Tốt Nhất, Mãi Mãi Không Ở Trước Mắt 2

Chương 773: Con đường tốt nhất, mãi mãi không ở trước mắt 2 Chương 773: Con đường tốt nhất, mãi mãi không ở trước mắt 2

Con đường tốt nhất, mãi mãi không ở trước mắt 2

Sáng hôm sau, khi Từ Hiểu Hiểu tỉnh dậy, thầy Alfred đã đi rồi.

Bên gối có một tờ giấy ghi: “Tôi đợi cô ở dưới lầu.”

Từ Hiểu Hiểu lập tức rời giường thu dọn đồ đạc, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, chạy như bay xuống lầu.

Cô bé nhìn xung quanh và thấy thầy Alfred trong bụi cây ở bồn hoa.

Từ Hiểu Hiểu cho thầy Alfred vào cặp sách, cõng anh ấy đến trường.

Chuyện đầu tiên khi đến trường, Từ Hiểu Hiểu đeo cặp sách đi đến nhà vệ sinh nữ bên cạnh phòng học.

Nhà vệ sinh không có gì khác thường, cô bé dần cảm thấy nhẹ nhõm.

Thời gian trôi qua từng ngày, xung quanh cũng không xảy ra chuyện gì đáng chú ý.

Chỉ là có một ngày Từ Hiểu Hiểu đến văn phòng để nộp sách bài tập, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đang nói chuyện phiếm với giáo viên lớp ba, nói lớp ba có một nữ sinh xin nghỉ phép, đã một tuần không tới trường học.

Từ Hiểu Hiểu trở lại phòng học nhưng vẫn giữ chuyện này trong lòng.

Tan học về nhà, cô bé đếm ngược lịch, phát hiện thời gian nữ sinh lớp ba xin nghỉ học chính là ngày hôm sau sau buổi chiều hôm đó.

Lại qua vài ngày, Từ Hiểu Hiểu nghe được một chuyện ở trường.

Nữ sinh lớp ba xin nghỉ phép kia đột nhiên bị bệnh nặng, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không cứu được.

Hôm nay Từ Hiểu Hiểu về đến nhà, không ăn cơm đã đi ngủ.

Buổi tối, Alfred đến tìm cô bé.

Từ Hiểu Hiểu ngồi trên giường với vẻ mặt mệt mỏi: “Thầy Alfred, nữ sinh khóc trong nhà vệ sinh chiều hôm đó là cô ấy sao?”

Alfred lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

Đôi vai gầy yếu của Từ Hiểu Hiểu sụp xuống, cả người đều không có tinh thần.

Alfred nói tiếp: “Cô có hối hận không?”

Hôm đó không đến xem thử.

Từ Hiểu Hiểu gật đầu: “Ừ.”

Alfred đứng lên, dùng chân trước mập mạp chạm nhẹ vào Từ Hiểu Hiểu: “Học sinh bổ túc số hai Từ Hiểu Hiểu, lần bổ túc đầu tiên kết thúc.”

Từ Hiểu Hiểu sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy mê man.

Tỉnh lại lần nữa, bọn họ đã trở lại Trung tâm bổ túc trẻ em ở thành phố Tam Hoa.

Từ Hiểu Hiểu vịn bàn, thở hổn hển, trong mắt vẫn còn lưu lại sự sợ hãi và hối hận.

Một lát sau, cảm xúc của Từ Hiểu Hiểu mới bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn về phía Lộ Dao: “Năm đó, nếu như tôi lựa chọn không để ý tới, tương lai thật sự sẽ trở thành như vậy sao?”

Lộ Dao: “Tương lai có rất nhiều khả năng, quá khứ mà cô trải qua lần này là căn cứ vào chìa khóa linh hồn mà cô đã lựa chọn để tự động hình thành tương lai của cô. Nhưng đây cũng chỉ là một trong số các khả năng, bởi vì sau ngày hôm đó, thật ra cô vẫn có rất nhiều cơ hội để lựa chọn, dẫn dắt tương lai theo nhiều hướng khác nhau.”

Từ Hiểu Hiểu giơ tay ôm đầu, giọng nói tràn ngập cảm xúc tự giễu: “Có phải cô cảm thấy tôi không nên làm ngơ trước lời cầu cứu của cô ấy không?”

Trải nghiệm lần này không chỉ đưa Từ Hiểu Hiểu trở về tuổi thơ tràn ngập bóng ma, mà còn khiến cô ta có một giấc mơ càng âm u và khủng bố hơn.

Lộ Dao lắc đầu: “Lúc đó cô chỉ mới mười tuổi, cho dù có siêu năng lực, tâm trí cũng rất khó thắng được người trưởng thành. Hơn nữa, đối phương rất có khả năng là siêu năng lực gia. Nghe cô kể về cảnh ngộ thời thơ ấu, thật ra tôi toát mồ hôi thay cô. May mà đối phương miệng cọp gan thỏ, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Lần này cô đưa ra quyết định như vậy, tôi không có tư cách cũng sẽ không trách cô. Ở một nơi như thế lại xuất hiện những người lớn như vậy là sự thất trách của hệ thống giáo dục, cũng là sự thất trách của xã hội, còn lâu mới đến lượt một bạn nhỏ như cô phải gánh vác trách nhiệm. Ngay cả khi cô không chọn cứu cô ấy, cũng sẽ không ai trách cô cả.”

Từ Hiểu Hiểu nằm trên bàn khóc thành tiếng, cô ta không rõ nỗi lòng của mình, chỉ là cảm thấy rất tủi thân.

Những giọt nước mắt không rơi xuống hơn mười năm nay, trong nháy mắt dường như tất cả đều muốn trào ra.

Lộ Dao nhẹ nhàng vỗ lưng Từ Hiểu Hiểu, không lên tiếng.

Từ Hiểu Hiểu khóc thật lâu, lúc ngừng lại hai mắt sưng húp chỉ còn một khe hở: “Bà chủ, lần học bổ túc này có phải tôi đã thất bại rồi không?”

Lộ Dao lắc đầu: “Ít nhất cô đã biết, năm đó cho dù lựa chọn nhắm mắt làm ngơ cũng sẽ hối hận. Đây cũng coi như là một loại tiến bộ, không phải sao?”

Con người có tư duy lý trí, có năng lực quyết định lời nói và việc làm của mình.

Đi sai đường, sẽ không ngừng hối hận, trước đây nếu lựa chọn một con đường khác thì tốt rồi.

Nhưng thật sự lựa chọn một con đường khác rồi, lại sẽ phát hiện đây cũng không phải là một con đường tốt.

Con đường tốt nhất, mãi mãi không ở trước mắt.

Từ Hiểu Hiểu lại không nhịn được khóc: “Lộ Dao, khi nào thì bắt đầu học bổ túc lần thứ hai?”

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0