Nhịp tim vui mừng 2
Trịnh Tư Dao không ngờ sẽ nhận được thông báo ra ngoài công tác với vị giáo sư An trẻ tuổi một cách đột nhiên như thế, vì thế đã vội vàng thu dọn hành lý nhanh chóng chạy đến trạm xe.
Vé xe do giáo sư An đặt trước nhưng phải chính chủ đến lấy vé mới được.
Trịnh Tư Dao đến trạm xe lấy vé, xét vé, tìm được chỗ ngồi một cách thuận lợi.
Cất hành lý đi, vừa ngồi xuống thở phào thì Trịnh Tư Dao phát hiện An Yến ngồi ngay trước mặt mình nên đã lập tức đứng dậy chào hỏi.
An Yến là giáo sư trẻ tuổi nhất của viện nghiên cứu Siêu Năng, có siêu năng lực hệ tự nhiên, trông đẹp trai nhưng tính tình thì hơi quái gở chút, lạnh lùng ít nói nhưng lại luôn được nhắc đến trong viện nghiên cứu.
Thành viên của viện nghiên cứu Siêu Năng có rất ít người thuộc phái vũ lực, tính tình thì người này kiêu ngạo hơn người kia.
Mặc dù An Yến cũng không thích quan tâm đến người khác nhưng đối với ai cũng chỉ có một thái độ, ngược lại như vậy lại khiến mọi người yêu thích.
Trịnh Tư Dao vào được viện nghiên cứu Siêu Năng được một năm, ba tháng trước trở thành trợ lý của An Yến.
An Yến rất im lặng, người bình thường rất khó nói chuyện đàng hoàng với anh, vì thế đã thay không ít trợ lý.
Trịnh Tư Dao có thể được điều đến bên cạnh anh đều dựa vào siêu năng lực của cô ấy.
Khả năng nghe của Trịnh Tư Dao vô cùng nhạy cảm, có thể nghe được tiếng lòng của mọi người trong phạm vi một trăm mét.
Tiếng lòng không chỉ là suy nghĩ nào đó trong lòng họ mà là tần suất tim đập, phản ứng nhỏ nhất của cơ quan nội tạng, dùng nó để suy đoán tính cách, cách làm việc, trạng thái của một người, thậm chí có thể dựa vào đó tạo ra một số dự đoán, có thể được xem là phiên bản cảm ứng tâm linh của thính lực.
Trịnh Tư Dao cảm thấy hơi kỳ lạ, nhịp tim của An Yến nhanh hơn thường ngày nhưng lại không có vẻ đang tức giận gì.
Làm cộng sự ba tháng trời, ít nhiều gì Trịnh Tư Dao cũng hiểu An Yến hơn người khác.
Nhịp tim của anh rất ít khi lên xuống như thế, đa phần đều như biển rộng đêm khuya, dưới sự tĩnh lặng kia là một thứ gì đó đang ngủ đông khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng lúc này, An Yến không chỉ tim đập nhanh, thậm chí còn có vẻ hơi… vui mừng.
Trịnh Tư Dao quan sát một lúc, không tìm được manh mối nên đã cúi đầu nhìn sang người bên cạnh An Yến thì hơi sững sờ.
Vừa rồi cô ấy hoàn toàn không phát hiện người này, tập trung lắng nghe thì sắc mặt thay đổi lập tức.
Trịnh Tư Dao khẽ đẩy vai An Yến, giọng nói hơi run rẩy: “Giáo… giáo sư An.”
An Yến chau mày lại, có vẻ không vui: “Có chuyện gì?”
Trịnh Tư dao chỉ vào người bên cạnh anh: “Cô… cô gái kia không có nhịp tim.”
Lộ Dao vốn đang ngồi dựa vào ghế thẫn thờ, nghe thấy thế thì quay đầu sang: “Hả?”
Trịnh Tư Dao hoảng sợ lùi về phía sau, ngã xuống ghế, rồi lại lập tức đứng dậy, đưa tay về phía Lộ Dao: “Cô… không sao à?”
Lộ Dao nghi ngờ: “Cô chỉ gì thế?”
Trịnh Tư Dao bắt lấy tay cô, ấm áp mềm mại, đúng thật là người sống. Cô ấy cúi đầu xuống, vẻ mặt thẹn thùng: “Xin lỗi xin lỗi.”
Tàu điện bắt đầu di chuyển, Trịnh Tư Dao không thể không ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn về chiếc ghế đối diện chéo mình, tập trung nghe lần nữa.
Tiếng tim đập của An Yến còn nhanh hơn lúc nãy nhưng cô gái kia thì vẫn không nghe thấy âm thanh gì.
Trịnh Tư Dao vô cùng nghi ngờ.
Chẳng lẽ cô ấy không nghe được tiếng lòng của người này sao?
Kể từ khi năng lực của cô ấy thức tỉnh đến nay thì đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này.
Lộ Dao xuống xe ở trạm thành phố Đồi Mồi, An Yến và Trịnh Tư Dao cũng xuống ở trạm này.
Nhưng từ lúc bước ra khỏi trạm xe là họ đã tách nhau ra.
Lộ Dao không nghĩ nhiều, gọi một chiếc xe khách ở trạm xe.
Thời gian không chênh lệch nhiều, bà chủ bước lên chuyến xe khách cuối cùng đến thị trấn Đệm Mèo Số Bốn.
Tám giờ tối ngày hôm sau, Lộ Dao làm xong việc đã ngồi xe từ thành phố Đồi Mồi về thành phố Tam Hoa.
Cô vừa tìm được vị trí của mình thì đã gặp hai người quen mặt cũng bước vào khoang phòng này.
Trịnh Tư Dao liếc nhìn thấy Lộ Dao lập tức chào hỏi: “Chào cô, lại gặp nhau rồi.”
Lộ Dao khách sao gật đầu đáp lại, cảm thấy em gái này hơi thoải mái đến kỳ lạ.
Chỗ ngồi của An Yến vẫn ngay bên cạnh Lộ Dao, còn Trịnh Tư Dao lại ngồi phía sau.
Lộ Dao không nhịn được nữa gọi hệ thống ra: “Chuyện gì thế? Hai người này là ai?”
Hệ thống cũng lấy làm kỳ lạ: [Sao tôi biết được chứ? Có thể chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi.]
Lộ Dao chống khuỷu tay lên miếng đệm mỏng trên bậu cửa sổ, rũ mắt trầm tư: “Chỉ là trùng hợp đến mức không được tự nhiên lắm.”