Hoạt bát như một con nai con hoang dại mới sinh ra chưa được bao lâu 1
Tiểu A sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện. Lần nào sự xuất hiện của anh cũng có liên quan ít nhiều đến nhiệm vụ của cô.
Nhưng lần này có vẻ như thiết lập nhân vật của anh không tiện tiết lộ tình báo một cách tuỳ tiện thì phải. Hệ thống cũng trở nên vô dụng.
Lộ Dao làm bộ đưa tay vào trong túi xách rồi cầm mấy cái túi đựng bánh mochi đáng yêu từ trong kho hàng cá nhân ra, xoay người nhìn về phía Trịnh Tư Dao đang ngồi rồi nở một nụ cười vừa dịu dàng vừa mừng rỡ: "Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Cô ăn quà vặt không?"
Trịnh Tư Dao cũng khá tò mò về Lộ Dao. Quả thật là cô ấy không nghe được tiếng lòng của cô nữ sinh này, còn nhịp tim của giáo sư An thì lại hơi rối loạn.
"Cảm ơn." Trịnh Tư Dao nhận lấy một viên bánh mochi từ tay Lộ Dao. Sau khi nhìn thấy túi đựng, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười: "Cái này có phải là bánh mochi giúp tâm trạng trở nên tốt hơn đang rất nổi tiếng trên mạng không?"
Lộ Dao gật đầu: "Đúng là ăn xong tâm trạng sẽ tốt lên thật."
Bong bóng nước và bánh mochi đến từ Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao đang cực kỳ nổi tiếng trên mạng. Trịnh Tư Dao cũng là lúc đang đi dạo nhìn thấy rất nhiều phản hồi nhưng bản thân cô ấy lại không cảm thấy những sản phẩm này thật sự có tác dụng. E rằng lại là một cách quảng cáo bất chấp.
Lúc vừa nhận được cái túi, Trịnh Tư Dao đã nhận ra đây là bánh mochi làm tâm trạng vui vẻ. Dưới ánh mắt tha thiết của đối phương mà không ăn thì cũng không tốt lắm nên cô ấy chậm rãi xé mở vỏ ngoài ra.
Lộ Dao để ý thấy hình như vị khách bên cạnh Trịnh Tư Dao đang nhìn về bên này nên cũng đưa tay tới: "Anh muốn ăn à?"
Người trẻ tuổi đeo kính gọng đen, mặc đồ trắng có mũ trùm đầu đang cầm giá đỡ điện thoại di động, nghe thấy tiếng của Lộ Dao thì hơi giật mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn Lộ Dao một cái rồi lại nhanh chóng nhìn qua chỗ khác rồi lắc đầu đáp: "Không cần đâu, cảm ơn."
Giọng của thiếu niên nghe hơi khàn. Trên màn hình chiếc điện thoại di động trước mặt người này đang lướt rất nhanh qua từng hàng lời phản hồi.
[Tui đã ăn bánh mochi làm tâm trạng vui vẻ đến từ Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao rồi. Tâm trạng tốt lên thiệt đó!]
[Sao mà chắc được? Đi ra khỏi nhà cũng không cần phải tùy tiện nhận quà vặt và nước uống từ người xa lạ như thế chứ? Lỡ may có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào?]
[Có chuyện gì xảy ra á? Hồ Tiêu mà còn sợ có chuyện xảy ra à? Chẳng phải ngày nào cậu ấy cũng gây chuyện tìm chết à!]
...
Trịnh Tư Dao cắn bánh mochi ra rồi cảm thấy hơi ngạc nhiên: "Bánh mochi này... Tại sao có thể như vậy? Cái này là dùng siêu năng lực làm ra à? Tôi chưa thấy loại năng lực này bao giờ. Là thuộc hệ đặc thù sao? Thật thần kỳ!"
Cô ấy vừa cho bánh vào miệng nhai, trước mắt đã hiện ra ảo ảnh giúp tâm trạng trở nên tốt hơn, cõi lòng đang đầy tâm sự cũng vô thức bình tĩnh lại.
Có lúc thật đúng là nên để ý tin tức trên mạng, nếu không cô ấy sẽ vì một chút thành kiến mà suýt chút nữa đã bỏ qua thứ đồ tốt đẹp như này rồi.
Chắc chắn bà chủ sản xuất ra bánh mochi này là một người có siêu năng lực vô cùng lợi hại. Cô ấy nhớ cửa hàng kia ở ngay tại thành phố Tam Hoa. Cô ấy muốn về tra địa chỉ cụ thể một chút. Đó là nơi đáng để đến thăm một lần.
Lộ Dao lại đưa thêm cho Trịnh Tư Dao hai chiếc bánh mochi nữa.
Thiếu niên tên là "Hồ Tiêu" kia nghiêng đầu nhìn qua. Nửa mái tóc dài và cái kính che khuất khuôn mặt. Đôi mắt sau tròng kính của cậu hiện ra vẻ ấm ức u ám, tròng trắng lại phủ đầy tia máu.
Lộ Dao cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt của người ngoài, bèn ngẩng đầu lên nhìn lại. Đối phương cứ như con chuột nhỏ bị thương đầy hoảng sợ vậy. Cậu lập tức cúi đầu xuống tránh việc mắt đối mắt với Lộ Dao.
Lộ Dao dứt khoát quỳ luôn xuống thảm rồi đến gần Hồ Tiêu, đưa đầu qua nhìn vào chiếc điện thoại đang được giá đỡ nâng lên của cậu: "Cậu đang phát sóng trực tiếp à?"
Hồ Tiêu vô thức ngửa người ra phía sau, hạ thấp chiếc điện thoại di động xuống rồi khàn giọng trả lời: "Không quay cô. Tôi chỉ đang xem bọn họ nói chuyện phiếm thôi."
Một sự cố bất ngờ xảy ra trong phát sóng trực tiếp khiến màn hình điện thoại di động trở nên dày đặc các bình luận.
[Bị chị gái nhỏ đáp lời, Hồ Tiêu trở nên căng thẳng.]
[Hồ Tiêu không có gì phải sợ cả, xông lên đi!]
[Nghe giọng thì có vẻ như là hai em gái nhỉ? Hồ Tiêu có muốn trò chuyện với hai người bọn họ chút không?]
[Nói chuyện đi nói chuyện đi, tôi thích xem!]
[Bánh mochi ăn ngon thật đó. Chỉ là cửa hàng kia cách xa trường học quá nên tui đã qua đó nhiều lần rồi mà vẫn không mua được. Hơn nữa đối với mấy đứa học sinh mà nói thì giá cả cũng không phải quá là phải chăng. Chị gái nhỏ này thật là hào phóng.]
Lộ Dao nhìn chằm chằm vào thiếu niên một hồi, hơi nhướng mày rồi lục lọi túi xách lấy ra một tấm danh thiếp: "Nếu như cần giúp đỡ thì có thể bấm số điện thoại phía trên hoặc là đi thẳng tới cửa hàng."
Hồ Tiêu cảm thấy người này thật là khó hiểu. Đôi mắt cậu liếc nhanh qua cô một cái rồi lại cúi đầu xuống nhìn tấm danh thiếp mà cô đưa tới.
Màn hình di động cũng lập tức từ sau ghế dựa chuyển sang bàn tay đang chìa ra. Tất cả những người đang xem phát sóng trực tiếp đều nhìn thấy một hình ảnh. Đó là một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn cầm một tấm danh thiếp xanh nhạt và cam đậm đan xen. Trên tờ giấy màu sắc đối lập mãnh liệt nhưng lại rất bắt mắt kia có ghi mấy chữ to "Lộ Dao đến từ Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao". Phía dưới còn có hai hàng chữ nhỏ viết rõ địa chỉ cửa hàng và số điện thoại liên lạc.