Hoạt bát như một con nai con hoang dại mới sinh ra chưa được bao lâu 2
"Đây là cái gì?" Hồ Tiêu không hiểu.
Trịnh Tư Dao cũng tò mò lại gần cầm lấy tấm danh thiếp trong tay Lộ Dao: "Cửa hàng này... Chẳng lẽ cô là bà chủ?"
Lộ Dao cũng không muốn che giấu nên gật đầu: "Đúng thế, bình thường cửa hàng tôi bán chút đồ chơi và quà vặt, chỉ là nghiệp vụ chủ yếu vẫn là bổ túc thời thơ ấu cho khách hàng."
Lượt bình luận trong phát sóng trực tiếp của Hồ Tiêu lại nhanh chóng tăng vọt lên.
[Bổ túc thời thơ ấu ư? Là ý gì vậy?]
[Không hiểu. Đây là loại hình bịp bợm mới à?]
[Tư vấn trong lòng à?]
[Hình như là bổ túc thời thơ ấu cho người có tuổi thơ không hoàn chỉnh đấy. Trên tờ rơi của cửa hàng có ghi.]
[Còn có tờ rơi nữa hả? Đó không phải là yếu tố mời chào! Hồ Tiêu mau chạy đi, e rằng cô gái này không phải kẻ lừa gạt đâu!]
...
Hồ Tiêu đọc xong bình luận rồi nói thẳng với Lộ Dao: "Xin lỗi, tôi không có loại nhu cầu này."
Lộ Dao gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.
Trịnh Tư Dao thì lại quan sát Lộ Dao từ trên xuống dưới một lần, mặt đầy vẻ ngạc nhiên kiểu "không ngờ lại là cô" rồi không nhịn được hỏi: "Có thể hỏi cô một câu vô lễ rằng năng lực của cô là cái gì không?"
Hồ Tiêu lo lắng bà chủ tiếp tục dây dưa với mình nên sau khi từ chối thì tựa lên bệ cửa sổ giả vờ ngủ. Điện thoại di động của cậu vẫn còn giơ lên nhưng ống kính quả thật không hề quay người vào.
Người giả bộ ngủ nào đó bị vấn đề này khơi dậy chút hứng thú, cả người hơi giật giật.
Lộ Dao cười một tiếng: "Bí mật kinh doanh."
Nói xong cô né người ra rồi giơ tay đến trước mặt An Yến: "Anh ăn bánh mochi không?"
Trịnh Tư Dao lại càng tò mò về bà chủ hơn, cũng muốn nhân cơ hội này để trò chuyện vui vẻ với cô một chút nên thấy động tác của cô, cô ấy vội vàng định ngăn lại.
An Yến không có ý thức hợp tác đoàn đội, cũng không có ý định nể mặt người ngoài.
Thế nhưng sự hiểu biết về siêu năng lực của anh lại hơn hẳn người thường. Khái niệm sử dụng năng lực của anh đã vượt xa các giáo sư và chuyên gia lão thành trong viện nghiên cứu rồi.
Trịnh Tư Dao đã từng may mắn được trông thấy đo lường giá trị năng lực vật thí nghiệm của An Yến rồi.
Không sử dụng siêu năng lực như anh vẫn có thể thoải mái đánh gục một người siêu năng lực hệ tự nhiên cực kỳ mạnh mẽ.
Thời đại này có rất nhiều nhân loại đã phụ thuộc vào siêu năng lực.
Mà ở trên người An Yến, siêu năng lực cứ như một cái khuy tay áo nho nhỏ trên ống tay áo vest của anh vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Trong viên nghiên cứu Siêu Năng có rất nhiều nghiên cứu viên có ý định tìm anh để trò chuyện sâu thêm. Trai gái đủ cả. Tiếc rằng giáo sư An chẳng để ai vào mắt.
Trịnh Tư Dao đã có thể tưởng tượng ra được một góc của tình cảnh lúng túng lúc người tình cờ gặp phải trên đường tuỳ tiện lao vào đút thức ăn cho anh rồi.
Cô ấy vẫn còn muốn tìm hiểu thêm về bà chủ này nên không muốn mối quan hệ bị ầm ĩ quá căng.
Nhưng cô ấy còn kịp lên tiếng, An Yến đã cầm lấy một cái bánh mochi từ trong lòng bàn tay Lộ Dao rồi.
Trịnh Tư Dao chớp mắt.
Không thể nào hiểu nổi.
Lộ Dao nhìn anh ung dung xé mở vỏ ngoài, động tác nhét bánh vào miệng có thể nói là rất tao nhã nhưng cô lại có cảm giác hẳn là anh khá thích thứ này. Thế là cô cho tay vào túi xách móc ra cả đống bánh.
"Anh có muốn nữa không?" Cô hỏi.
Bàn tay An Yến giơ lên trên rồi thò tới.
Lộ Dao nâng mu bàn tay của anh lên rồi nhét một đống bánh mochi cho anh: "Đều cho anh cả đó."
Môi An Yến cong lên một độ cong không dễ nhận ra: "Cảm ơn."
Nhịp tim của giáo sư An chợt tăng nhanh, hoạt bát như một con nai con hoang dại mới sinh ra chưa được bao lâu vậy.
Trịnh Tư Dao nhíu mày: "..."
Chẳng lẽ An Yến thích...
Nhưng rõ ràng đây mới là lần thứ hai bọn họ gặp nhau mà.
Trịnh Tư Dao nghĩ mãi không ra nhưng cô ấy càng muốn hiểu thêm về bà chủ hơn. Thế là cô ấy đã chủ động nói tới việc kết bạn trao đổi.
Lộ Dao nói thầm trong lòng là đúng lúc ghê, sau đó sảng khoái thêm bạn tốt với Trịnh Tư Dao.
Tấm danh thiếp mà Hồ Tiêu không nhận kia cũng bị Trịnh Tư Dao bỏ vào túi.
Xe vừa chạy, Lộ Dao xoay người lại ngồi yên rồi kéo An Yến một cái, hỏi anh có muốn trao đổi cách liên lạc không.
An Yến im lặng móc điện thoại di động ra quét mã QR của Lộ Dao.
Ảnh đại diện tài khoản chat của bà chủ là hình một chú hải cẩu với cái bụng mập ú. Hải cẩu voi phương Nam trắng phau, lông trên người vừa dày vừa xù, đôi mắt to tròn ướt át, nhìn vừa mềm mại vừa không nỡ vứt bỏ.
Ảnh đại diện của An Yến là một khung cảnh đen thui, chính giữa có một mặt trời vừa lớn vừa tròn.
Lộ Dao nhìn kỹ hồi lâu mới xác định được đây là mặt trời chứ không phải ánh trăng hoặc những tinh thể khác.
Ánh sáng và kết cấu của bức ảnh này được xử lý rất đặc biệt. Mặt trời vừa lớn vừa tròn, bên ngoài có một cái viền màu vàng nhạt trông như là trung tâm tuyệt đối của màn đen vậy.
Toàn bộ bức ảnh vừa quái dị vừa thu hút khiến Lộ Dao nhìn chằm chằm một hồi, trong lòng có cảm giác gì đó không rõ tên.
Lúc này Trịnh Tư Dao lại gửi tin nhắn tới. Lộ Dao không nghĩ ngợi lung tung nữa mà tập trung vào cuộc trò chuyện.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh. Nói chuyện với bà chủ vui quá nên đến lúc xuống xe, Trịnh Tư Dao chỉ cảm thấy chưa thoả mãn.
Bốn người ngồi chung một chỗ đều xuống xe ở thành phố Tam Hoa nhưng mỗi người lại đi về một phía khác nhau.
Lộ Dao quay lại Trung tâm bổ túc.