Hoạt bát như một con nai con hoang dại mới sinh ra chưa được bao lâu 3
Cơ Phi Mệnh đón cô ở cửa rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cô cũng quay lại rồi."
"Có chuyện gì xảy ra sao?" Lộ Dao ngồi xổm xuống trước cửa xoa xoa cái đầu lông xù bự bự của Nhị Tâm rồi thuận miệng hỏi.
Vẻ mặt Cơ Phi Mệnh nặng nề gật đầu mạnh một cái: "Tôi đang định lát nữa sẽ liên lạc với cô, ai ngờ cô lại trở lại trước rồi."
Lộ Dao móc quà vặt cho mèo mà cô mua ở thành phố Đồi Mồi từ trong túi xách ra, xé vỏ rồi đưa tới bên mép Nhị Tâm: "Sao thế?"
Ánh mắt Cơ Phi Mệnh nhìn ra ngoài cửa rồi hơi ngửa đầu: "Sáng nay cửa hàng vừa mở đã có một đám người tới vây quanh. Hoá ra là giữa không trung chẳng hiểu sao lại có ba người trưởng thành đang lơ lửng. Sau khi làm rõ mọi chuyện thì mới biết bọn họ đều rơi xuống từ đỉnh Thiên Kiều, ai ngờ lúc gần tới mặt đất thì lại bị một lớp năng lượng không biết tên ngăn cản."
Trước đó Cơ Phi Mệnh cũng không biết vị trí cụ thể của cửa hàng này. Sáng nay ông ta mới nghe người qua đường nói rằng nghe nói cái giao lộ này vốn là thánh địa tử vong. Ông ta sững người mất một lúc lâu.
Sau đó ông ta mãi mà không thể đi vào trong cửa hàng được, chỉ có thể nhìn ba người kia bị đội an ninh trật tự và bệnh viện đón đi.
Lúc được cứu, tâm trạng của ba người kia rất kích động. Một người trong số đó còn cố gắng hết sức thoát khỏi đám người rồi chạy vọt lên cầu nữa. Mới đi được nửa đường đã bị đè lại rồi kéo đi.
Nửa ngày sau, Cơ Phi Mệnh mới dần dần lấy lại được tinh thần.
Lớp năng lượng không biết tên kia chắc chắn không thể nào xuất hiện một cách vô căn cứ được. Có lẽ bà chủ đã biết trước rồi nên mới phòng bị trước.
Vẻ mặt Lộ Dao u ám. Cô lấy súng bong bóng chuyên biệt từ sau kệ hàng ra củng cố lưới phòng vệ một lần nữa: "Tạm thời không có việc gì đâu. Ông cứ về trước đi, trong cửa hàng có tôi là được."
Bây giờ cũng đã gần nửa đêm rồi. Cơ Phi Mệnh không nhịn được hỏi: "Cô không định nghỉ ngơi à?"
Lộ Dao lắc đầu: "Ngày mai có khách muốn tới bổ túc nên tôi phải học trước một chút."
Lần này cô đã lấy được rất nhiều tình báo hữu dụng ở thị trấn Đệm Mèo Số Bốn, khác hẳn với thế giới trong Từ Hiểu Hiểu khi còn bé.
Lộ Dao thêm số liệu tương quan vào chìa khóa tâm linh của Từ Hiểu Hiểu để tu bổ bối cảnh tương quan cho lần sau.
Ngày hôm sau, Từ Hiểu Hiểu đi tới Trung tâm bổ túc theo thời gian hẹn.
Vừa nhìn thấy Lộ Dao, cô ta đã không kịp chờ đợi mà nói: "Mấy ngày nay tôi đều rất mong chờ. Chúng ta mau bắt đầu nhanh chút đi."
Mấy ngày không thấy mà Từ Hiểu Hiểu cứ như thay đổi thành một người khác vậy.
Trước đó tính tình cô ta là hướng ngoại hoạt bát. Cô ta của bây giờ đã bớt đi một chút cảm giác tinh thần sa sút tự giận bản thân rồi, trông như một đoá hoa hướng dương bền bỉ vươn lên vậy.
Từ Hiểu Hiểu không biết bà chủ đã tới thị trấn mà mình ở sinh sống hồi còn bé nên sau khi nhận được chìa khoá bèn nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, chắc chắn lần này sẽ giải quyết vấn đề tốt đẹp."
Tình huống của Từ Hiểu Hiểu và Tiêu Trạch không giống nhau. Sự cố năm lớp bốn tiểu học đã trực tiếp thay đổi hướng đi của cuộc đời cô ta.
Mục tiêu bổ túc chủ yếu của cô ta chính là vượt qua hoàn cảnh khó khăn đó.
Cho nên đến lần bổ túc thứ hai, Từ Hiểu Hiểu và Alfred lại lần nữa trở lại ngày xảy ra chuyện.
Alfred đi cùng Từ Hiểu Hiểu trở về trường học lấy cặp sách, sau đó nghe thấy tiếng khóc thút thít ở chỗ rẽ cầu thang. Từ Hiểu Hiểu vẫn lựa chọn hành động như thời thơ ấy, đuổi người xấu đi, cũng đưa nữ sinh lớp ba kia về nhà.
Trong khoảng thời gian này, Alfred bị Từ Hiểu Hiểu nhét vào trong cặp sách.
Học sinh lớp ba mà Từ Hiểu Hiểu cứu kia tên là Chân Hân Hân.
Tình trạng của cô bé rất tệ hại.
Trên đường đưa cô bé về nhà, Từ Hiểu Hiểu đã thử khơi thông suy nghĩ cho cô bé.
Nhưng có vẻ như Chân Hân Hân sợ bị lừa nên há miệng nhưng lại không phát ra được thanh âm nào, người cũng ngơ ngơ ngác ngác.
Ký ức của Từ Hiểu Hiểu đã bị che đậy một lần nữa nhưng từ trong sâu thẳm ý thức của cô ta vẫn đang chỉ dẫn cho cô ta hồi còn bé.
Mẹ của Chân Hân Hân nghe tiếng chuông chạy tới mở cửa có vẻ ngạc nhiên. Sau khi tìm hiểu tình huống, mẹ Chân Hân Hân đưa Chân Hân Hân bị dọa sợ vào nhà rồi nhiệt tình mời Từ Hiểu Hiểu ở lại ăn chút gì đó.
Từ Hiểu Hiểu vốn không muốn ở lại nên nói mình phải về nhà.
Nhưng mẹ của Chân Hân Hân lại rất mạnh mẽ kéo cô bé vào nhà rồi lại rót nước trái cây và đưa đồ ăn vặt ra.
Lúc Từ Hiểu Hiểu ra khỏi nhà Chân Hân Hân thì đã là nửa tiếng đồng hồ sau rồi. Hai tay cô bé siết chặt lấy cặp sách, im lặng đi trên đường.