Cô muốn trở thành người thế nào? 1
Alfred bay từ trong cặp sách ra ngoài, thấy Từ Hiểu Hiểu buồn bã thì móng vuốt vừa ngắn vừa to đang co trước ngực thả lỏng ra rồi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Đây là lần đầu tiên bọn họ trở lại thời thơ ấu của Từ Hiểu Hiểu, chỉ ở ngoài cửa nhìn thấy Từ Hiểu Hiểu còn bé đưa Chân Hân Hân về đến nhà rồi lại bị mẹ của Chân Hân Hân nhiệt tình mời vào nhà ngồi thôi.
Thời gian đã trôi qua quá lâu rồi. Lúc đó tuổi Từ Hiểu Hiểu cũng còn nhỏ nên rất nhiều chi tiết đều không nhớ rõ.
Mà lần này Từ Hiểu Hiểu lựa chọn cách xử lý như thời thơ ấy, một lần nữa dùng góc nhìn thứ nhất để trải nghiệm những gì đã trải qua khi đó.
Từ Hiểu Hiểu mang ý thức trưởng thành e là đã nhận ra được chỗ khác biệt rồi nên đã gật đầu một cái rất khẽ: "Không sao, chúng ta về nhà đi."
Một người một rồng quay lại khu chung cư nơi Từ Hiểu Hiểu ở. Mùi thức ăn bay ra khỏi cửa đi đôi với tiếng dầu ăn tí tách, mùi thơm tràn ngập khiến không khí tràn đầy hơi thở của cuộc sống.
Vẻ mặt Từ Hiểu Hiểu ngạc nhiên, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, bước chân càng ngày càng chậm lại.
Cô bé đi ra khỏi thang máy rồi đứng trước cửa nhà mình nhưng không giơ tay ra gõ cửa.
Alfred lần nữa bay từ trong cặp sách ra, dừng lại trước mắt Từ Hiểu Hiểu rồi nghiêm túc nói: "Hiểu Hiểu, hãy nói rõ chuyện xảy ra hôm nay cho ba mẹ biết đi."
Đáy mắt Từ Hiểu Hiểu phủ một lớp sương mù mỏng manh, cảm giác cay cay xộc lên chóp mũi cô bé, bị Alfred cứt ngang mới từ từ tỉnh lại.
Cô bé giơ tay sờ lên mắt mình, cảm thấy hơi kỳ quái: "Sao mình lại khóc nhỉ?"
Bởi vì bà chủ đã bổ sung bối cảnh, điền thêm vào đây một số chi tiết mà Từ Hiểu Hiểu đã quên mất. Từ âm thanh, mùi hương, sắc thái đến ánh sáng,... Không khí chân thật quen thuộc chạm tới ký ức sâu trong Từ Hiểu Hiểu.
Ký ức này chắc chắn có liên quan đến ba mẹ, gia đình và tuổi thơ của Từ Hiểu Hiểu.
Là những thứ mà sau này, tất cả những tiếng cười vui và dịu dàng đó đều rời khỏi cô bé mà đi.
Alfred cố gắng giương cánh ra, sáp lại gần ôm lấy cô bé: "Hiểu Hiểu, không có gì phải sợ hết. Tôi là thầy giáo bổ túc của cô, cũng là người sẽ giúp cô. Tôi sẽ không lừa dối cô. Bây giờ cô hãy vào nhà nói với ba mẹ nhé?"
Từ Hiểu Hiểu gật đầu, giơ tay lên dụi mắt một cái rồi đưa tay gõ cửa: "Mẹ ơi con về rồi."
Lúc bà Trần đi ra mở cửa vẫn còn cầm cái nồi trong tay. Cửa vừa hé ra một khe, mùi hương thịt viên giấm đường đậm đà quen thuộc ngay bay tới.
Từ Hiểu Hiểu hít hít lỗ mũi, nước mắt nãy giờ cố gắng nhẫn nhịn ào ào tuôn ra.
Bà Trần bị dọa sợ hết hồn, tay lại đang cầm nồi không tiện nên chần chừ chớp mắt một cái rồi vội vàng ngồi xổm xuống kéo Từ Hiểu Hiểu tới trước mặt mình: "Con sao vậy? Ở trường bị bắt nạt hả? Có chuyện gì thế? Mau nói cho mẹ biết đi."
Từ Hiểu Hiểu phiên bản thơ ấu bị ý thức trưởng thành ảnh hưởng, trong lòng còn nỗi lo lắng to lớn, kết quả vừa bị bà Trần hỏi một câu uất ức đã ùn ùn kéo tới như nước lũ tràn đê vậy, không thể ngừng lại được.
Bà Trần ôm lấy Từ Hiểu Hiểu, nhấc chân đóng cửa lại rồi vào bếp tắt lửa đi, sau đó lại bế Từ Hiểu Hiểu quay ra phòng khách.
Từ Hiểu Hiểu vùi trong lòng bà Trần khóc rất lâu, cuối cùng mới từ từ nói chuyện hồi chiều ra: "Mẹ ơi, dì đó bảo không thể nói chuyện đó ra, nếu không Chân Hân Hân sẽ chết. Đến lúc đó đều là lỗi của con hết."
Lúc này có tiếng mở cửa từ ngoài truyền vào. Ba Từ đã về.
Bà Trần ôm Từ Hiểu Hiểu đi tới, vẻ mặt u ám: "Anh khoan hãy đổi giày, chúng ta tới cục an ninh trật tự một chuyến đã."
Thấy vẻ mặt vợ mình khó coi cùng đôi mắt con gái khóc đến đỏ bừng, ba Từ rất khó hiểu nhưng cũng không định trái ý vợ, bèn vội vàng xỏ chân vào đôi giày vừa tháo được một nửa rồi cùng đi ra ngoài, bấy giờ mới hỏi: "Sao thế? Hiểu Hiểu bị ai bắt nạt à?"
Bà Trần nhanh chóng kể lại mọi chuyện, vừa kể xong thì một nhà ba người cũng vừa đến cục an ninh trật tự. Vẻ mặt ba Từ lúc này cũng đã biến thành u ám và nghiêm túc.
Bầu trời bên ngoài đã tối đen. Ở cửa sổ tiếp nhận ý kiến của cục an ninh trật tự chỉ còn hai nhân viên thực tập đang trực.
Hai người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp không lâu, đều không phải là người có siêu năng lực hệ vũ lực lợi hại gì, bình thường cũng chỉ làm việc vặt trong cục mà thôi, thỉnh thoảng lại thi hành nhiệm vụ trực đêm chứ chưa từng gặp vụ án nghiêm túc gì.
Lúc ba người nhà họ Từ tới, bọn họ đang nhàm chán chơi trò đánh bài trên máy tính làm việc.
Ba Từ đi tới trước cửa sổ bọn họ đang nhàm chán, vẻ mặt lạnh lùng u ám: "Chào các anh, chúng tôi muốn báo án."
Hai người nhìn hai người lớn và một đứa trẻ vẻ mặt không tốt chút nào, đôi mắt và cái mũi của cô bé con kia còn đỏ ửng nữa, người phụ nữ ôm cô bé cũng xụ mặt xuống thì tưởng là tranh chấp gia đình gì đó.