Khởi đầu của mọi thứ trở nên tốt hơn 3
Sau khi Tiểu Mỹ xem xong, Trịnh Tư Dao cũng nhận lấy nhìn một chút: "Nói không chừng chủ tiệm chưa từng nói dối, Trung tâm bổ túc trẻ em thực sự muốn bù đắp thời thơ ấu cho những người lớn có nhu cầu."
Không có thời gian để suy nghĩ quá sâu, số lượng người xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp của Hồ Tiêu ngày càng tăng, đã có hơn tám triệu.
Sau khi nhận được cuộc gọi lại từ Từ Hiểu Hiểu nói lưới năng lượng đã được bày lại, Lộ Dao mới yên tâm, lại nhìn về phía Hồ Tiêu: "Được rồi, chúng ta nói tới chuyện của cậu."
Hồ Tiêu nổi gai ốc, quay đầu nhìn đi chỗ khác: "Tôi không có gì để nói với cô."
Đầu óc đứa trẻ này vẫn chưa bình tĩnh lại.
Giọng điệu Lộ Dao vẫn như cũ, nói chuyện với cậu như đang nói chuyện phiếm: "Có thể cậu chưa từng suy xét đến chuyện này: nếu như mấy phút trước tôi không phát hiện ra điều dị thường, khiến cậu thành công, cửa hàng của tôi có lẽ sẽ đóng cửa vào ngày mai. Dù không phải là đóng cửa ngay lập tức nhưng nếu luôn không có khách hàng thì dần dần cũng sẽ sập tiệm. Hôm nay cửa hàng tôi mới có nhân viên mới tới, chính là cô gái trẻ mà cậu đã gặp chiều nay. Hôm nay cô ấy vừa mới kết thúc bổ túc, vừa quyết định muốn bắt đầu lại một lần nữa. Cậu có thể nói chuyện với cô ấy vài câu, có lẽ sẽ cảm thấy con người cô ấy cũng không tệ lắm, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không tưởng tượng nổi cô ấy đã từng trải qua những điều gì. Tôi rất tán thưởng cô ấy, cũng rất thích cô ấy, cũng đã hứa sẽ hỗ trợ cô ấy bắt đầu cuộc sống mới. Nếu cửa hàng của tôi đóng cửa, cô ấy sẽ mất việc. Bây giờ, cậu nghĩ chúng ta có thể nói chuyện không?"
Hai tay Hồ Tiêu nắm chặt vạt áo, lớp vải co giãn bị kéo ra từng nếp gấp.
Có lẽ đã qua hơn mười giây, Hồ Tiêu mới chậm rãi nói: "Cô muốn nói cái gì? Đừng hỏi tôi tại sao, chỉ là tôi cảm thấy mình sống đủ rồi, chỉ là không chọn được chỗ tốt mà thôi, lần sau sẽ chú ý."
Một số người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không thể chịu đựng được.
[Thằng khốn này!]
[Nắm đấm cứng rồi! Ba mẹ của tên này dạy cậu ta như thế nào vậy? Không lễ phép mà còn có tính tình cố chấp nữa!]
[Chủ tiệm tốt tính thật đấy, gặp tôi thì tôi đánh cậu ta một trận trước rồi! Đánh xong rồi nói sau!]
...
Có lẽ bởi vì vị trí đủ cao, dưới màn đêm dày đặc, những ngôi sao yếu ớt lấp lánh cũng sáng lên, hội tụ thành một dải ngân hà.
Lộ Dao ngẩng đầu nhìn trời, giọng nói nhẹ nhàng sảng khoái như gió đêm: “Từng có một nhà văn viết: một người chết đi, giống như nước tan thành nước. Cũng có nhà văn viết: Chết không phải là mất đi sự sống, chỉ là đến lúc rời đi rồi. Chết và già là chuyện thường tình như sao trên trời, ai rồi cũng sẽ gặp, đến lúc thì không ai tránh khỏi. Nhưng đối với những người trẻ tuổi như cậu, tôi thấy hơi sớm."
Hồ Tiêu cắn chặt môi, vẫn ngoan cố.
Lộ Dao thở dài một hơi, nói với giọng điệu không làm sao được: "Có đôi khi tôi nghĩ rằng cái chết có thể chỉ là sự chuyển đổi của cuộc sống từ giai đoạn này sang giai đoạn khác. Cuộc sống bước ra khỏi thời gian sống mà bước vào thời điểm tử vong. Ở một thế giới khác, thể xác của cậu trở nên rất nhẹ, thời gian của cậu là vô tận, cậu sẽ không già đi, nhưng cậu không còn cảm nhận được sức sống phồn vinh của thế giới thay đổi. Cậu không thể ngửi thấy mùi, không thể nếm được thức ăn, không thể cảm nhận được nóng lạnh. Thời gian với cậu tựa như vĩnh hằng, cậu cũng sẽ im lặng và đơn độc như thời gian."
Hồ Tiêu không nhịn được nói: "Trí tưởng tượng của cô thật phong phú."
Lộ Dao nhún vai: "Tôi cũng rất kinh ngạc. Nhân loại có được siêu năng lực, nhưng trí tưởng tượng lại teo tóp như xơ mướp già mùa thu, thoái hóa đến nỗi thậm chí còn kém thú vị hơn so với người cổ đại mấy ngàn năm trước."
Lời chủ tiệm nói đều xuất phát từ kinh nghiệm của bản thân, chỉ e không ai sẽ tin tưởng.
Hồ Tiêu dùng đôi mắt ẩn hình nhìn trộm chủ tiệm: "Năng lực của cô là gì?"
Lộ Dao quay đầu nhìn sang: "Thấy hứng thú?"
Hồ Tiêu bĩu môi: "Chỉ là chưa từng thấy loại chuyện này mà thôi."
Lộ Dao: "Năng lực của tôi không có gì đặc biệt. Nếu phải nói thì có lẽ có thể ban cho vật liệu những đặc tính mà tôi mong đợi."
Hệ thống không nhịn được nữa: [Này! Năng lực của cô còn chưa thức tỉnh, đừng ở chỗ này làm ra vẻ tùy biến.]
Lộ Dao lắc đầu: "Cậu thật không thú vị. Không phải tôi đang bổ sung thiết lập sao? Sau này bán đồ chơi cũng tiện hơn nhiều."
Hệ thống: [...]