Khởi đầu của mọi thứ trở nên tốt hơn 4
Hồ Tiêu có chút kinh ngạc: "Chỉ là như vậy? Không phải hệ tự nhiên siêu cường hay là hệ huyễn thú thượng cổ?"
Vừa rồi đoán sai, Hồ Tiêu còn tưởng rằng siêu năng lực của chủ tiệm là hệ hiếm hơn.
Lộ Dao lắc đầu: "Mọi người luôn thích phân biệt giữa những thứ mạnh và yếu, lầm tưởng rằng lực công kích cực mạnh, khoa trương nhất hoặc siêu năng lực là tốt nhất. Ít người hiểu rằng sức mạnh lâu dài và tràn ngập sức sống thực sự đến từ trái tim. Tôi rõ rồi, cậu không phải là thực sự muốn chết."
Khuôn mặt của Hồ Tiêu trở nên xấu xí.
Lộ Dao nói tiếp: "Chỉ e là cậu gặp phải khó khăn, không tìm được biện pháp giải quyết, cũng không biết nên giải cứu chính mình như thế nào, càng ngày càng lún sâu, cuối cùng lạc đường."
“Nội tâm của cậu thiếu sự can đảm để chống đỡ bản thân.” Giọng nói của chủ tiệm rõ ràng rất mềm mại, nhưng lại như một con dao sắc nhọn đâm vào tim Hồ Tiêu.
Không biết Hồ Tiêu nhớ tới cái gì, bả vai kịch liệt run lên, lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp, màn hình cũng bị cắt đứt.
Hàng chục triệu người cũng đồng thời nhìn thấy khuôn mặt sững sờ của họ từ thiết bị của mình.
Phòng phát sóng trực tiếp hiển thị "Streamer đang kết nối", nhưng cho đến rạng sáng, phòng phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết nối lại.
Hồ Tiêu nắm lấy tay chủ tiệm, giọng khàn hơn so với lúc trước: "Cô nói đúng, cô nói đều đúng. Tôi đã làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thoát được, tôi chán lắm rồi."
Hồ Tiêu rất kích động, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào chủ tiệm. Một số hình ảnh ký ức khắc sâu được truyền vào tâm trí cô thông qua sự cộng cảm.
Lộ Dao cả kinh: "Đủ rồi."
Vẻ mặt của Hồ Tiêu có phần thoải mái.
Chỉ có đồng cảm, con người mới hiểu nhau.
Cậu chỉ mới chia sẻ một phần nghìn những gì cậu phải chịu đựng, cô đã chực trào nước mắt.
Lộ Dao dùng tay trái nắm lấy cổ tay Hồ Tiêu, kéo cậu đứng dậy: "Tôi đã hiểu tình huống của cậu, chúng ta trở về cửa hàng trước đi, tôi lập tức sắp xếp thời gian bổ túc gần nhất cho cậu."
Hồ Tiêu: "???"
Người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy?
Lộ Dao kích hoạt vòng cổ bay, mạnh mẽ đưa Hồ Tiêu trở lại Trung tâm bổ túc.
-
Trong phòng phát sóng trực tiếp với màn hình màu xám, hàng triệu người xem không muốn rời đi.
Viện nghiên cứu Siêu Năng, An Yến đặt điện thoại xuống, bắt chuyện với đối tượng thí nghiệm bên cạnh: "Được rồi, tiếp tục thí nghiệm."
Đối tượng thử nghiệm vừa rồi xem phát sóng trực tiếp đến say mê, sau khi chương trình phát sóng trực tiếp bị gián đoạn thì lại say mê xem bình luận, lúc bị cắt đứt thì như vừa tỉnh mộng.
Vừa mới bắt đầu thí nghiệm, đối tượng thí nghiệm không nhịn được nói: "Thầy An, ngày mai tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."
An Yến: "Có chuyện gì?"
Đối tượng thí nghiệm: "Tôi muốn đến Trung tâm bổ túc trên đường Tam Hoa."
An Yến: "?"
Đối tượng thí nghiệm cúi đầu, có chút ngượng ngùng: "Tôi chỉ cảm thấy lời của cô ấy rất thú vị, muốn đi cửa hàng xem một chút."
"..." Không cần chỉ mặt gọi tên, An Yến vô thức cụp mắt xuống, giọng nói trầm thêm hai phần: "Trước tiên hoàn thành thí nghiệm giá trị năng lực hôm nay đi."
Nếu ngày mai vẫn còn sức lực ra ngoài thì cứ việc xin nghỉ.
Trong căn hộ một người, Tiêu Trạch đọc bình luận một hồi, cảm thấy phòng phát sóng trực tiếp sẽ không kết nối nữa nên out ra.
[Một người chết, giống như nước tan trong nước.]
[Chết không phải là mất mạng, mà là đến lúc rời đi.]
Tiêu Trạch bắt đầu không thể kiểm soát được những suy nghĩ về cái chết, không tự chủ được mà nghĩ đến đêm đó khi gặp phải Lộ Dao.
Nếu không gặp phải cô, anh ta đã là một giọt nước chìm trong nước.
Khi sống thì mê muội cả đời, khi chết thì hỗn loạn, chớp mắt đã bị thời gian nuốt chửng.
Còn may, còn may, Tiểu Trạch đột nhiên cảm thấy may mắn.
Gặp cô chỉ là khởi đầu của mọi thứ trở nên tốt hơn.
Ngày mai là thời gian anh ta và chủ quán hẹn kiểm tra kết quả bổ túc.
Tiêu Trạch ngạc nhiên phát hiện, trái tim già cỗi của mình dường như đã tích lũy được một chút dũng khí.
Cho dù cuối cùng không có người yêu mình thì một mình anh ta vẫn có thể tiến về phía trước.