Cảm ơn cậu đã yêu thương tôi như thế 2
Tiêu Trạch vô cùng ngạc nhiên, nhìn đầu ngón tay người thanh niên bằng ánh mắt vừa khó tin vừa si mê, lẩm bẩm: “Tôi cứ tưởng rằng năng lực của tôi là năng lực thấp kém nhất, ngay cả việc tham gia bài thí nghiệm giá trị năng lực cũng không đủ tư cách, thế mà đã thức tỉnh lần thứ hai rồi.”
Người thanh niên rất hiểu việc này, cậu ấy gật đầu: “Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, dù sao tôi cũng là cậu mà. Mười mấy năm trước, thầy Alfred đưa thư của cậu cho tôi, còn để lại một cuốn sách. Trên trang tựa của cuốn sách đó có một đoạn chữ viết, nó đã khích lệ tôi vượt qua các quy tắc được định sẵn, và năng lực của tôi đã thức tỉnh lần thứ hai vào năm tôi mười lăm tuổi. Thầy Alfred không lừa tôi.”
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn Alfred.
Alfred xoè móng vuốt, trên gương mặt đang tự đắc là hai chữ “khoe khoang”.
Người thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh của Alfred, lấy ra một xấp thư từ phía sau, dưới phong thư có có một cuốn sách: “Đây là thư hồi âm mà tôi viết cho cậu, bắt đầu từ lúc tôi học trường nội trú, cuối cùng thì bây giờ đã có thể giao chúng cho cậu. Còn có thư của thầy Alfred nữa, tôi nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú.”
Tiêu Trạch khẽ nhướng mày, ngập ngừng một lúc rồi mới đưa tay nhận lấy.
Người thanh niên đứng lên, nắm lấy bả vai của Tiêu Trạch, cười nói: “Cảm ơn cậu đã cho tôi mười bảy năm không giống nhau.”
Cậu ấy bước tới gần Tiêu Trạch, nở nụ cười nhẹ nhàng và bình tĩnh như đám mây, cơ thể dần trở nên mơ hồ như một cái bóng, cho đến lúc biến mất.
Tiêu Trạch ngạc nhiên đứng bật dậy, nhìn khắp nơi: “Cậu ấy đi đâu rồi?”
Alfred bay lên, vươn một cái móng vuốt đặt nhẹ lên ngực Tiêu Trạch: “Cậu ấy ở đây này.”
Alfred ngồi lại xuống ghế dài, móng vuốt nhỏ bé vỗ nhẹ lên cánh tay người trẻ tuổi: “Đừng nặng nề như vậy. Có một người tên Albert Camus đã từng nói: “Người không được yêu chỉ là người xui xẻo, người không yêu mới là người bất hạnh.” Cậu thấy đó, dù là yêu người khác hay là yêu chính mình thì sức mạnh của “tình yêu” vẫn không suy giảm. Người mà cậu yêu say đắm không biến mất, mà chỉ trở về trong lòng cậu, biến thành một ngọn lửa. Nói chung, khi con người có khả năng ‘“yêu” chính mình, thì tình yêu của người khác sẽ theo sau. Tiêu Trạch, chúc mừng cậu đã thuận lợi hoàn thành việc học bổ túc!”
Tiêu Trạch không nói gì.
Alfred không lên tiếng, mà ngồi yên lặng với anh ấy, từ trưa cho tới lúc mặt trời lặn.
Cuối cùng thì Tiêu Trạch đã ổn định là cảm xúc, anh ấy ôm chồng thư và cuốn sách đứng dậy: “Thầy Alfred, chúng ta về thôi.”
Alfred bay lên rồi đuổi theo, móng vuốt mập ngắn vỗ nhẹ lên đỉnh đầu người thanh niên: “Được.”
Tiêu Trạch và Lộ Dao trở về Trung tâm bổ túc, mới chỉ ba phút trôi qua.
Hồ Tiêu mới ôm một đống đồ ăn vặt trở về, khi nhìn thấy hai người bỗng nhiên xuất hiện đã không còn thấy ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn lướt qua cái bàn, quả nhiên bé rồng đen đang ngủ say và quả cầu màu bạc đã trở về rồi.
Hốc mắt Tiêu Trạch vẫn đỏ bừng, đứng trước mặt Hồ Tiêu thấy hơi xấu hổ nên đưa thư và sách cho Lộ Dao rồi xoay người vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại.
Lộ Dao lấy ra một chiếc hộp đặc biệt, định cất thư và sách vào đó để lát nữa Tiêu Trạch tiện bề mang về.
Hồ Tiêu lén lút thò đầu qua, nhìn thấy phong thư màu tím, hơi tò mò hỏi: “Đây là sách gì vậy? Tôi có thể xem không?”
Lộ Dao: “Đây là sách của Tiêu Trạch, lát nữa cậu đi mà hỏi anh ấy.”
Vài phút sau, Tiêu Trạch bước từ toilet ra.
Hồ Tiêu lập tức nói: “Đàn anh này, tôi có thể xem quyển sách này một chút không?”
Tiêu Trạch khựng lại: “Đàn anh.”
Hồ Tiêu: “Chúng ta đều là học sinh bổ túc, anh tới trước, tôi nghĩ chúng ta có thể xưng hô như vậy.”
Tiêu Trạch vò đầu: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi.”
Hồ Tiêu: “Hai tháng nữa là tròn mười bảy.”
Tiêu Trạch: “Vậy cũng vừa tốt nghiệp không lâu. Kết quả kiểm tra nghề nghiệp của cậu là nghề tự do à?”
Hồ Tiêu lắc đầu: “Chưa tốt nghiệp đại học, tôi đã bỏ học vào năm thứ hai rồi. Sau khi bỏ nhà đi, không tìm được công việc phù hợp nên trở thành người dẫn chương trình.”
Tiêu Trạch hơi xấu hổ: “Ngại quá.”