Cảm ơn cậu đã yêu thương tôi như thế 3
Hồ Tiêu lắc đầu, không hề để ý chút nào: “Anh, không sao đâu. Tôi có thể xem sách này một chút không?”
Đã rất lâu rồi cậu không đọc sách một cách nghiêm túc nên bỗng có hứng thú.
Khách hàng bên ngoài còn khá nhiều, Lộ Dao cất đồ cho Tiêu Trạch xong thì ra ngoài hỗ trợ.
Tiêu Trạch đi tới cạnh bàn, thấy thư và sách đều đã được đặt gọn gàng trong chiếc hộp màu cam, bên trên cuốn sách còn có một chiếc hộp bằng vải nhung màu trắng.
Tiêu Trạch mở ra, một chiếc huy hiệu màu vàng hình bầu dục đập vào mắt, chỉ lớn bằng ngón tay cái của người lớn, bên dưới huy hiệu có khắc một hàng chữ nhỏ - kỷ niệm ngày tốt nghiệp Trung tâm bổ túc trẻ em.
Chiếc huy chương tinh xảo nằm trên chiếc vải nhung màu trắng, thật rực rỡ lấp lánh.
Đây là món quà kỷ niệm mà Trung tâm bổ túc trẻ em dành tặng mỗi học sinh bổ túc khi họ thuận lợi tốt nghiệp.
Tiêu Trạch vuốt ve cẩn thận rồi thả xuống, cầm cuốn sách ở dưới lên, kéo chiếc ghế dựa ra ngồi xuống: “Tôi cũng chưa đọc, đọc cùng nhau không?”
Thật ra Hồ Tiêu không quen với việc ở chung với người lớn, có hơi bài xích.
Tiêu Trạch ở bên kia đã lật trang lót ra.
Ánh mắt Hồ Tiêu thuận thế đưa xuống, tròng mắt khẽ run lên.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trên trang sách màu vàng nhạt là một đoạn văn mà cậu chưa bao giờ được nghe ở đâu khác.
Sau khi qua thời điểm đông khách, Lộ Dao nói Từ Hiểu Hiểu ăn sáng trước.
Hai phòng trà thuỷ tinh đã được khách hàng bao nên Từ Hiểu Hiểu phải đến phòng bổ tục để ăn cơm.
Cô ta cầm hộp cơm bước vào, thấy Tiêu Trạch và Hồ Tiêu chụm đầu đọc sách nên đi qua chào hỏi: “Buổi bổ túc cuối cùng đã kết thúc rồi à?”
Buổi sáng, lúc hai người lần lượt bước vào trong tiệm, Tiêu Trạch biết Từ Hiểu Hiểu đã đổi công việc.
Vì quan hệ trong quá khứ, việc gặp lại bây giờ vẫn có hơi xấu hổ.
Đặc biệt là sau khi bổ túc xong, có thể là vì tư tưởng đã thay đổi, Tiêu Trạch nhớ về quá khứ, cảm thấy hai người có hơi buồn cười.
Nhưng mà biểu cảm của đối phương quá thản nhiên, hoàn toàn nhẹ nhõm, Tiêu Trạch cũng cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình, gật đầu nói: “Ừm, vừa kết thúc hôm nay, chủ tiệm còn tặng một huy chương để kỷ niệm nữa.”
Từ Hiểu Hiểu ngồi xuống một chiếc bàn khác, mở hộp cơm ra, cười nói: “Cái huy chương đó đáng yêu cực, em cũng có. Cuốn sách kia cũng là quà tốt nghiệp à?”
Tiêu Trạch gật đầu: “Phải, là quà của thầy Alfred.”
Từ Hiểu Hiểu cười vui vẻ: “Em cũng được món quà giống giống vậy.”
Tin tức đó là món quà tốt nhất đối với cô ta.
Từ Hiểu Hiểu bổ sung thêm: “Thầy Alfred thật sự rất đáng yêu.”
Hồ Tiêu hơi mất kiên nhẫn, cảm giác như mình bị bỏ ngoài đề tài này: “Lộ Dao đâu rồi? Khi nào thì tôi bắt đầu học bổ túc vậy?”
Cậu cũng muốn được gặp Alfred trong truyền thuyết.
Từ Hiểu Hiểu: “Tôi ăn sáng xong sẽ đi thay cô ấy. Nhưng mà học bổ túc rất phí sức, bà chủ cần phải nghỉ ngơi. Cậu đừng hối cô ấy.”
Tiêu Trạch thấy cửa tiệm đang bận rộn, anh ấy ôm đồ chuẩn bị rời đi, lúc đi còn nói với Hồ Tiêu mình có thể cho cậu mượn sách.
Hồ Tiêu xua tay từ chối.
Đó là một quyển sách hay, nhưng đã có dấu vết thuộc về Tiêu Trạch.
Trong lòng Hồ Tiêu bỗng dâng lên một chút mong chờ - cậu cũng muốn có một món quà độc nhất vô nhị thuộc về riêng mình mà không kèm theo một điều kiện nào.
Nhưng cậu không biết phải bày tỏ mong muốn này với ai.
Lúc Lộ Dao tiến vào thì thấy Hồ Tiêu đang ngẩn người, lập tức đi tới ngăn kéo lấy ra chiếc chìa khóa tâm linh và tài liệu của cậu: “Hồ Tiêu, tới lượt cậu rồi.”
Hồ Tiêu bừng tỉnh: “Chị Hiểu Hiểu nói cô cần phải nghỉ ngơi.”
Lộ Dao lắc đầu: “Không sao, tôi muốn xem tình hình trước. Buổi chiều mới bắt đầu học bổ túc chính thức.”
Dựa vào ký ức mà cô ngẫu nhiên nhìn thấy vào tối hôm qua, tình huống của Hồ Tiêu không quá giống với Tiêu Trạch và Từ Hiểu Hiểu, sợ là lần học bổ túc này sẽ khá hao tâm tốn sức đây.
Hồ Tiêu mở chìa khoá tâm linh ra, dẫn Lộ Dao và thiếu niên Hồ Tiêu trở về thời thơ ấu của cậu.
Hai người mở to mắt, đứng trên một hành lang âm u chật chội.