Nửa đêm, đột nhiên Lộ Dao thức giấc. Cô mở đèn ngủ nhỏ ở đầu giường lên.
Cô mới gặp ác mộng, thấy Triệu Vũ Tình trước đây không lâu mới tìm cô làm móng.
Vẻ mặt cô ta kinh hoàng như đang sợ hãi cái gì đó, còn không ngừng cầu cứu cô.
Lộ Dao xem giờ thì thấy mới ba giờ sáng. Cô thức dậy rót ly nước, uống xong rồi lại nằm lên giường lần nữa.
-
Sáng sớm hôm sau, cửa hàng đồ ăn nhanh mở cửa. Khách xếp hàng chờ đợi bên ngoài còn lố hơn cả hôm qua mấy lần lận. Tất cả vùng đất trống trên tầng chín mươi chín gần như đều chật ních người.
Bảo vệ trưởng Bạch Giản đứng ở cửa sổ phòng làm việc với vẻ mặt u ám.
Rốt cuộc cửa hàng đồ ăn nhanh kia có ma lực gì?
Tại sao tất cả mọi người đều vây quanh nó vậy? Chẳng lẽ nó còn vui hơn cả khu vui chơi sao?
Không phải chỉ là một cửa hàng đồ ăn nhanh thôi sao?
Tầm mắt Bạch Giản chợt ngừng lại. Dưới lầu, Bạch Minh và Thanh đang đứng trong góc. Bạch Minh đưa cho Thanh một cái túi.
Thanh nhận lấy mở ra nhìn mấy giây, có vẻ như rất hài lòng. Anh ta ngẩng đầu lên nói với Bạch Minh mấy câu sau đó xách đồ chậm rãi trở lại khu vui chơi.
Bạch Giản giận đến nỗi đi qua đi lại quanh phòng làm việc.
Mấy phút sau, có tiếng gõ cửa truyền tới. Bạch Giản ngồi lại chỗ của mình, cố gắng nén giận: "Vào đi."
Thanh đẩy cửa đi vào, trong tay còn xách cái túi gì đó trông rất quen.
Vẻ mặt Bạch Giản rất nghiêm túc, giả vờ như không để ý: "Chuyện gì vậy?"
Thanh đi tới, lấy từ trong túi ra một cái hộp rồi đẩy tới trước mặt Bạch Giản: "Bảo vệ trưởng, ăn đi."
Bạch Giản: "..."
Cậu cứ chọc tôi tức chết luôn đi cũng được.
Thanh thấy ông ta không nhúc nhích thì lại đẩy cái hộp về phía trước một cái: "Bảo vệ trưởng, cái này ngon lắm."
Bạch Giản nghiêng đầu: "Không ăn, cậu cầm đi đi."
Hôm nay Bạch Giản ông ta sẽ chết dí ở chỗ này. Dù phải nhảy xuống tầng dưới cùng của khu vui chơi, ông ta cũng sẽ không ăn chút đồ ăn nào của cửa hàng đồ ăn nhanh sát vách!
Hàng lông mày của Thanh hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Đồ ăn ngon như vậy sao bảo vệ trưởng lại từ chối?
Bảo vệ trưởng thật là kỳ lạ.
Thảo nào mà những người khác ở khu vui chơi cũng cô lập bảo vệ trưởng, tới cửa hàng đồ ăn nhanh cũng không rủ ông ta.
Bạch Giản còn định nói thêm mấy lời độc ác nữa để chứng minh quyết tâm của mình thì thấy Thanh giơ tay lên mở nắp ngoài của cái hộp ra.
Mùi thơm đậm đà quyến rũ của mì thịt bò xông thẳng tới như lưỡi câu nhỏ dài, chui luôn vào lỗ mũi Bạch Giản.
Đôi mắt nhỏ dài của Bạch Giản trợn to, nhìn chằm chằm vào mì thịt bò nóng hổi mấy giây rồi mới ngẩng đầu nhìn Thanh, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp: "Tôi... Cậu..."
Thanh gật đầu nhẹ: "Ăn ngon lắm."
Đưa mì sợi xong, Thanh không nhiều lời nữa mà xoay người rời đi luôn. Anh ta trở lại phòng làm việc, chuẩn bị thưởng thức đồ ăn ngon.
Trong hộp mà Bạch Minh đưa tới còn có món mới của cửa hàng đồ ăn nhanh nữa. Đó là bánh su kem và bánh pudding kem cà phê. Nghe tên đã biết rất ngon rồi. Anh ta không muốn đưa cho bảo vệ trưởng chút nào.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Bạch Giản. Vai ông ta cứng còng, ánh mắt không thể nào rời khỏi hộp mì thịt bò kia được.
Đây là đồ ăn của cửa hàng đồ ăn nhanh kia sao?
Nóng, hơn nữa còn rất thơm.
Những thứ này hoàn toàn khác với đồ dùng ảo thuật nặn ra.
Tại sao đến bây giờ vẫn không có ai nói với ông ta những điều này?
Bạch Giản đã hoàn toàn quên mất rằng ông ta không thèm che giấu sự chán ghét của mình với cửa hàng đồ ăn nhanh.
Đầu tiên là ông ta cử ba người Bào Bào đi quấy rối. Sau khi trở về bọn họ đã báo cáo rằng đồ ăn ở cửa hàng đồ ăn nhanh rất ngon nhưng ông ta không để trong lòng.
Lần thứ hai là ông ta cử Bạch Lộc và Bạch Hà qua. Hai người kia rất thông minh, chắc chắn đã phát hiện ra cửa hàng đồ ăn nhanh có gì đó đặc biệt nhưng lại không báo lên.
Sau đó có mấy nhân viên giỏi ở khu vui chơi xin nghỉ việc chạy qua cửa hàng nhỏ. Thế nên ông ta lại càng oán hận cửa hàng này hơn. Không ai dám nói đến chuyện về cửa hàng đồ ăn nhanh trước mặt ông ta nữa.
Cho đến khi Thanh tới.
Bảo vệ trưởng đấu tranh nội tâm nửa ngày. Mãi đến khi hơi nóng trong cái bát trước mặt sắp tan hết, ông ta mới cầm đũa lên.
Ừ, chỉ ăn một miếng thôi.
Chỉ một miếng thôi.