Họ không giả vờ nữa 3
Cơ Phi Thần nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Người trẻ, tôi thân là thần sử của ngài, dù có thế nào đi nữa cũng không thể rời khỏi ngài.”
Người trẻ: “... Vậy phải làm sao?”
Cơ Phi Thần hỏi: “Ngài định đến Dao Quang bằng cách nào?”
Người trẻ cúi đầu: “Đi bộ.”
Người Cơ thị: “...” Làm phiền rồi.
...
Lộ Dao ngủ đến xế chiều thì mơ màng tỉnh dậy, ngay lúc Từ Hiểu Hiểu, Bạch Di và Tạ Mạc Lâm tan làm.
Chờ nhân viên đi hết, Lộ Dao đến cửa hàng Lông Xù lấy bữa tối của Nhị Tâm.
Chu Tố chừa lại cho mèo béo một bát ức gà trộn tôm nghiền, Mập Tam Hoa ngồi xổm trước bát ăn cho mèo ăn rất say mê, thậm chí còn phát ra tiếng chẹp chẹp. Lộ Dao cũng bưng mì hải sản ngồi lên bàn tròn bên cạnh, ăn đến mồ hôi ướt đẫm.
Ăn cơm tối xong, Lộ Dao dọn dẹp bát đũa, pha một ấm trà tiêu thực để lên bàn tròn.
Trên bàn đặt một chiếc máy tính xách tay thành phố Tam Hoa sản xuất, Lộ Dao ngồi xuống, mặc kệ Nhị Tâm nằm trên chân mình liếm móng, tra tất cả viện nghiên cứu nổi tiếng trong phạm vi cả nước.
Màn đêm buông xuống, người trên đường cũng dần thưa thớt.
Lúc này Trần Tĩnh đẩy cửa tiến vào.
Lộ Dao đóng giao diện tìm kiếm lại, vỗ vỗ Nhị Tâm bảo nó đi xuống.
“Bà Trần.” Lộ Dao nói.
Trần Tĩnh nán lại ở đó nhìn men theo kệ hàng, ánh mắt di chuyển xuống, trông thấy Lộ Dao, khẽ gật đầu: “Bà chủ, tôi đã đi thăm Hồ Tiêu rồi.”
Lộ Dao đứng lên đóng cửa tiệm, dẫn Trần Tĩnh đến phòng bổ túc ngồi, lại pha trà cho bà ta: “Thế nào?”
Lần trước Lộ Dao đi công tác ở thành phố Cây Quýt thì gặp được Trần Tĩnh, hai người có liên lạc.
So với người mẹ trong ký ức của Hồ Tiêu, khí chất và tính cách hiện tại của Trần Tĩnh thay đổi rất lớn.
Nhưng chỉ có một điều không đổi: bà ta vẫn không thích Hồ Tiêu.
Chỉ là so với chứng cuồng loạn lúc còn trẻ, giờ đây cả sức sống sinh lực bà ta cũng chẳng còn, chỉ còn lại sự thờ ơ.
Bà ta lắc đầu, ngữ điệu không trầm bổng gì: “Thằng bé đã ký đơn đồng ý làm vật thí nghiệm rồi, tình hình này có đón nó ra cũng cần rất nhiều tiền, chúng tôi chi trả không nổi.”
Lộ Dao bưng tách trà bằng hai tay: “Ừm... Chỉ cần bà bằng lòng đi đón cậu ấy, tiền để tôi nghĩ cách.”
Lần trước nghe Hồ Tiêu nói sẽ trở thành vật thí nghiệm, Lộ Dao đã hỏi Trịnh Tư Dao, nếu đón Hồ Tiêu ra ngoài cần phải là người thân đi, nên Lộ Dao bèn tìm Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh nhìn Lộ Dao như nhìn kẻ ngốc: “Ít thì mấy trăm ngàn, nhiều thì hơn triệu, không cần phải tiêu tốn nhiều tiền vì nó vậy. Cha nó ở có người khác rồi, chúng tôi chuẩn bị ly hôn, sau này chúng tôi cũng sẽ không tìm nó nữa.”
Đứa con kia vừa không ân cần cũng chẳng nghe lời, nuôi chỉ như một kẻ vô ơn.
Lộ Dao không bình luận đúng sai: “Chuyện tiền bà đừng lo, thỏa thuận vẫn theo như trước. Tôi thực hiện lời hứa của tôi trước, ngày mai bà đến viện nghiên cứu với tôi một chuyến.”
Trần Tĩnh ít khi cho lời khuyên xuất phát từ lòng tốt, đối phương lại không biết điều. Bà ta cũng không nhiều lời nữa, chỉ cứng ngắc gật đầu.
Lộ Dao từ dưới bàn rút ra một tờ kiểm tra tuổi thơ, đưa cho Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh cúi đầu nhìn một lát, cầm bút lên từ từ điền vào.
Lúc mới nghe nói về bổ túc thời thơ ấu, Trần Tĩnh chỉ coi như là trò lừa kiểu mới nào đó. Nhưng bà chủ đồng ý giúp bà ta miễn phí, điều kiện là sau khi kết thúc bổ túc, bà ta phải đi đàm phán với viện nghiên cứu, đón Hồ Tiêu ra ngoài.
Buổi sáng gặp Hồ Tiêu ở viện nghiên cứu, nhắc đến Trung tâm bổ túc trẻ em, Trần Tĩnh từ thái độ của Hồ Tiêu nhìn ra được Trung tâm bổ túc chắc không phải là cái bẫy.
Sau khi rời khỏi viện nghiên cứu, bà ta lại lên mạng tra nên tối mới đến tìm Lộ Dao.
Nhưng Trần Tĩnh không lạc quan với lần bổ túc này.
Bà ta chỉ như một con cá sống trong bùn cát tanh hôi, bùn dơ nước bẩn bao lấy cả người, cả nội tạng cũng là bùn sa, đời này không có khả năng trở mình.
Vốn dĩ bà ta sẽ không đồng ý lời đề nghị của Lộ Dao, chứ đừng nói đến việc ngàn dặm xa xôi đến thành phố Tam Hoa gặp Hồ Tiêu.
Tại sao lại đến, giờ bà ta cũng nghĩ không ra.
Trải qua lần bổ túc của số 52 vào buổi chiều, lại nghe trải nghiệm công việc của Tạ Mạc Lâm, Lộ Dao muốn đón Hồ Tiêu ra ngoài nhanh nhất, một khắc cũng không muốn chờ.
Cô không muốn người mình khó khăn lắm mới cứu được, chớp mắt cái lại vòng vào viện nghiên cứu.
Trần Tĩnh đưa tờ kiểm tra đã điền xong cho Lộ Dao.
Lộ Dao đọc bài kiểm tra của Trần Tĩnh, im lặng một lát, lấy công cụ rút xương ra: “Bà Trần, tôi phải bắt đầu lấy xương.”
Trần Tĩnh biểu hiện rất bình tĩnh, đưa tay ra, để mặc cho Lộ Dao lấy đi khúc xương đầu ngón út bàn tay trái của bà ta, còn khá kinh ngạc: “Thật sự không đau chút nào.”