Họ không giả vờ nữa 4
Lộ Dao làm xong chìa khóa tâm linh, đưa cho Trần Tĩnh: “Chúng ta sắp về tuổi thơ của bà.”
Trên gương mặt hững hờ của Trần Tĩnh lướt qua một tia kinh khủng, bà ta bức bối túm tóc rồi ôm miệng: “Tất cả chuyện trong quá khứ, tôi không muốn nhớ nhất chính là tuổi thơ tôi. Có thể đừng về không?”
Lộ Dao kéo tay bà ta xuống: “Bà Trần, đừng sợ.”
Chìa khóa cắm vào quả cầu bạc nhỏ, ánh sáng trắng bao phủ lấy hai người.
Trong chớp mắt, trong phòng bổ túc chỉ còn lại Nhị Tâm cuộn người thành một cục. Đôi mắt mèo tròn xoe của nó nhìn chằm chằm vào vật trang trí trên bàn, vẫy vẫy đuôi rồi lại nằm sấp về.
Trong sân nhỏ ẩm ướt, một bà lão tóc vấn phân nửa ngồi trên ghế đẩu dài, một bé gái khoảng bốn, năm tuổi úp sấp trên chân.
Bà lão vung tay tát đứa bé kia, giọng nói bén nhọn, mắng nhiếc: “Con nhóc thối tha mày còn dám lén ăn trứng gà. Đó là trứng luộc cho em trai mày, mày không biết sao?”
Đứa bé bị đánh khóc om sòm.
Bà lão túm chân cô bé, trên tay còn dùng sức mạnh hơn mấy phần: “Mày còn có mặt mũi mà khóc? Không cho khóc!”
Lúc này một tiếng khóc nữa từ trong nhà truyền ra, bà lão quăng đứa bé xuống, đứng dậy nhanh chân đi vào nhà, chưa được một lát sau ôm một đứa trẻ sơ sinh trắng nõn bụ bẫm ra.
Trần Tĩnh và Lộ Dao đã dán giấy trong suốt, giờ đang đứng trong sân nhỏ.
Lúc nãy vừa đổ mưa, bùn đất ở nông thôn vừa ẩm vừa ướt.
Bé gái khóc một mình rất lâu, bị bà lão bực bội lớn tiếng quát mắng, ngồi xổm dựa vào chân ghế đẩu, kết quả mất thăng bằng ngồi không vững, bị ngã dính ướt mông, hai tay cô bé bịt chặt miệng, không dám phát ra tiếng.
Trần Tĩnh nhìn gắt gao vào bà lão đang dỗ đứa bé sơ sinh, cắn răng nói: “Bà già này là bà nội tôi. Bà ta không thích tôi, thích cái đứa trong lòng ấy, vì đó là bé trai.”
Đứa bé bụ bẫm kia đang trong giai đoạn ăn dặm, mỗi ngày một lòng đỏ trứng luộc nghiền, còn lòng trắng trứng là bà lão và chồng bà ăn.
Lúc nhỏ Trần Tĩnh thèm miệng, mắt nhìn mãi, bà lão chưa từng cho cô bé ăn.
Cô bé cũng không phải có tính cách nghe lời, thấy người lớn không để ý thì lén đến nhà bếp trộm, mười lần có chín lần bị bắt tại trận.
Bị bắt được thì ăn đánh ăn mắng một trận, thời gian qua lâu, cô bé cũng đã quen.
Chỉ cần có thể ăn được đồ ăn, cô bé không quan tâm chút khổ sở da thịt ấy.
Buổi tối, ông nội của Trần Tĩnh từ hầm mỏ về, trước tiên vào nhà chính chọc cháu trai, sau đó kêu bà lão nấu cơm, còn gọi Trần Tĩnh lấy bình rượu cho ông.
Hằng đêm, ông lão đều phải ăn nửa đĩa dưa muối và uống hai ly.
Nhưng nết uống rượu của ông không tốt, uống say rồi thì phát điên, nói năng lung tung, thậm chí còn động tay động chân.
Lần nào ông đánh người, bà lão cũng ôm cháu trai sống chết bảo vệ, đưa lưng qua, kệ ông đánh đập.
Trần Tĩnh luôn một mình trốn dưới bàn, không dám lên tiếng.
Mà lúc bà lão chịu không nổi nữa sẽ chạy qua véo Trần Tĩnh, cấu cho cô bé khóc lên.
Ông lão bị tiếng khóc ồn đến đau đầu, mắng mỏ đòi đánh Trần Tĩnh, bà lão thì nhân cơ hội đưa cháu trai về sương phòng khóa cửa.
Trần Tĩnh thử gọi điện thoại kể khổ với cha mẹ đi làm công ở vùng xa, nhận được một trận mắng té tát.
Quay đầu bị ông chủ tiệm tạp hóa mách lẻo với bà nội, đến nhà lại bị đòn.
Đây chính là tuổi thơ của bà ta.
Qua hai năm, Trần Tĩnh nên đi học rồi.
Trong nhà lại không có ý muốn cho cô bé đến trường, luôn kéo dài đến hai năm sau, trong thôn làm việc với ông bà nội, điện thoại còn gọi cho đơn vị cha mẹ Trần Tĩnh làm, cả gia đình mới mắng nhiếc đưa Trần Tĩnh đến trường.
Lúc này, độ tuổi của Trần Tĩnh đã lớn hơn bạn học hai tuổi, ở trường lại thành kẻ khác loài.
Cô bé không kết bạn ở trường được, còn luôn bị cười chê.
Trần Tĩnh gian nan vượt qua tiểu học, lúc lên trung học thì đến một ngôi trường rất xa nhà.
Năm tốt nghiệp cấp ba, Trần Tĩnh mười lăm tuổi, trong nhà nói không có tiền cho cô bé đi học đại học.
Trần Tĩnh cũng không có ý học tiếp, cô bé nôn nóng muốn rời khỏi ngôi nhà như lồng giam kia.
Chính là lúc này, Trần Tĩnh quen biết cha Hồ Tiêu.
Lúc ấy, cha của Hồ Tiêu đã đi làm rồi, có tiền lại phong độ ngút ngàn.
Trong mắt Trần Tĩnh khi ấy, quả thật như bạch mã hoàng tử, hoàn toàn không thể chối từ.
Cô bé gần như không chần chừ gì, bỏ đi với cha Hồ Tiêu.
Ba tháng đầu kết hôn, cha của Hồ Tiêu lần đầu tiên đánh Trần Tĩnh.
Có một sẽ có hai, Trần Tĩnh ngày đêm chịu đựng bị chồng đánh, nhưng bà ta không thể rời khỏi ông ta.
Lúc ấy bà ta còn rất thích cha Hồ, e là cũng có phần nguyên nhân bà ta không thể sống độc lập, bà ta không suy nghĩ kỹ càng.
Hai năm sau, Trần Tĩnh mang thai.
Cha Hồ đối xử với bà ta dịu dàng một khoảng thời gian.
Nhưng cũng là lúc này, lần đầu Trần Tĩnh phát hiện cha Hồ có người khác.
Đối phương là một cô gái vừa tốt nghiệp đại học, trẻ hơn bà ta, xinh đẹp hơn bà ta.
Trong lòng bà ta hoảng loạn và sợ hãi.
Có lẽ chính do nguyên nhân này mà Trần Tĩnh không thích Hồ Tiêu.
Nếu không phải lúc ấy có thai, cha Hồ sẽ không ngoại tình bên ngoài.