Họ không giả vờ nữa 8
Tâm trạng Trần Tĩnh phức tạp, sự ăn năn và nỗi hổ thẹn như dây leo cắm rễ từ lồng ngực lan ra tứ chi, làm cả người bà ta vô lực.
Ký ức của bổ túc quá tốt đẹp, bà ta lại không chịu tỉnh táo.
Hết lần này đến lần khác bị hai loại cảm xúc tỉnh táo và chìm đắm lôi kéo, huyệt thái dương Trần Tĩnh chợt co giật, đầu bắt đầu đau.
Lộ Dao vừa chỉnh lại tài liệu vừa nói: “Thời gian đã qua, nước đổ đi khó mà hốt lại được. Bà Trần, giờ đây không cần suy nghĩ cho Hồ Tiêu, cậu ấy đã lớn. Bà nên học cách suy nghĩ cho bản thân.”
Nuôi dạy một đứa con, không phải chuyện một sớm một chiều.
Mọi tiếc nuối quá khứ quấn chặt vào nhau, Trần Tĩnh hồ đồ hơn ba mươi năm, giờ đây càng rối loạn hơn, sao cũng không hiểu rõ.
Bà ta khổ sở ôm lấy đầu: “Trong đầu thật hỗn loạn.”
Lộ Dao buông tay ra, không quấy rầy bà ta nữa.
Trong một ngày đã tiến hành du hành thời không bốn lần, thể lực và tinh thần của Lộ Dao đều cạn kiệt.
Cô choàng tấm thảm lên, dựa vào sô-pha nhắm mắt dưỡng thần.
...
Viện nghiên cứu Siêu Năng.
Thời gian cơm tối, Hồ Tiêu ra khỏi ký túc xá với bốn người bạn cùng phòng.
Dưới lầu có nhà ăn chung cho vật thí nghiệm, cũng có không ít quầy, cay mặn ngọt ngon, các loại thức ăn có đủ.
Hồ Tiêu nhớ lại mì hải sản của Trung tâm bổ túc trẻ em, lắc lư đi đến cửa quầy mua mì, gọi một bát mì hải sản, còn thêm ba con tôm và một quả trứng chiên.
Quầy mì không đông người, Hồ Tiêu trả tiền xong, cầm biên lai đến bên cạnh chờ món ra.
Bên cạnh bỗng có một người tiến đến, Hồ Tiêu nhích qua một bên hai bước.
Người kia không chịu bỏ qua, lần nữa đến gần.
“Hồ Tiêu, tôi là vật thí nghiệm số 52, lần đầu gặp mặt.” Số 52 thấp giọng nói.
Mặt Hồ Tiêu đầy vẻ hoang mang, không đáp lại.
Bạn cùng phòng từng nói với cậu, đừng tùy tiện nói chuyện với vật thí nghiệm có mã số.
Có mã số là vật thí nghiệm đã tham gia thí nghiệm, đa số họ chịu đủ giày vò trong thí nghiệm, tính tình trở nên méo mó dễ tức giận.
Vật thí nghiệm trẻ tuổi tự xưng là số 52 này trông có vẻ không lớn hơn cậu là bao, mã số lại là hai chữ số.
Hồ Tiêu vô thức lại di chuyển thêm hai bước qua bên cạnh.
Số 52 bị dáng vẻ phòng bị của Hồ Tiêu chọc cười, dì ở quầy bỗng gọi mì thịt kho tàu và mì hải sản ra món, hai người lần lượt nhận thức ăn.
Hồ Tiêu bưng khay thức ăn nhanh chóng đi về hướng của bạn cùng phòng, đến gần lại phát hiện chỗ lúc nãy đã bị chiếm rồi.
Mấy tên này quá không nghĩa khí rồi!
Hồ Tiêu xoay người, tìm được chỗ trong góc. Cậu vừa ngồi xuống, số 52 đã ngồi đối diện.
Sắc mặt Hồ Tiêu khó xử, số 52 không tức giận, vừa húp mì vừa nói: “Hôm nay tôi cũng đến Trung tâm bổ túc trẻ em để bổ túc rồi.”
Số 52 quan sát biểu cảm của Hồ Tiêu, nói tiếp: “Bà chủ là một người thú vị, năng lực của cô ấy cũng làm người ta thấy vô cùng hứng thú.”
Hồ Tiêu vốn đang nhíu mày nay lại nhíu càng chặt hơn: “Ý gì?”
Số 52 tiến lại gần nhỏ tiếng nói: “Nói cho cậu nghe một tin tốt nhé, vì cậu, clip phát sóng trực tiếp kia giúp vị giáo viên kia hoàn toàn nổi tiếng rồi. Không chỉ là viện nghiên cứu Siêu Năng, còn có vài tổ chức đặc thù cũng nhìn trúng cô ấy. Nghe nói cậu đã bổ túc nhiều lần, chắc còn rõ năng lực của cô ấy hấp dẫn người khác cỡ nào hơn cả tôi.”
Vẻ mặt Hồ Tiêu bình tĩnh, không giậm chân đùng đùng như số 52 dự đoán.
Cậu ấy hơi khó hiểu: “Sao vậy?”
Tầm nhìn của Hồ Tiêu lướt qua môi của số 52, hơi cau mày, bình tĩnh phun chữ: “Trên miệng cậu, toàn là dầu.”
Số 52: “...”
Ra khỏi nhà ăn, Hồ Tiêu về thẳng ký túc xá, nằm lên giường trở mình tới lui cũng không ngủ được.
Bởi vì cậu mà Lộ Dao bị nhắm trúng rồi.
Đây là chuyện không phải là không thể.
Chỉ cần trải nghiệm qua bổ túc thời thơ ấu thì sẽ biết năng lực của Lộ Dao nghịch thiên cỡ nào.
Hồ Tiêu nhớ lúc trước nghe bạn cùng phòng nhiều chuyện, viện nghiên cứu ngày xưa từng xuất hiện vật thí nghiệm có thể lén lấy đi năng lực của người khác.
Còn vật thí nghiệm kia nói cho cậu tình báo này là có âm mưu gì?
Hồ Tiêu không thể khống chế được mà suy nghĩ.
Một đêm trôi qua, Hồ Tiêu gần như thức trắng.
...
Buổi sáng Lộ Dao tỉnh dậy, trên người đắp ba, bốn cái thảm.
Cô nằm sấp trên bàn trong phòng bổ túc ngủ cả đêm, Trần Tĩnh đối diện cũng còn chưa tỉnh.
Đêm qua thật sự quá mệt, quên sắp xếp bảo trì thăng cấp. Cô và Trần Tĩnh ngủ trong cửa hàng, chắc chắn hệ thống không dám hành động, chỉ có thể trì hoãn đến đêm nay.
Nhị Tâm là một quỷ tâm cơ, nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh, đạp móng mèo lạch bạch đi vào, cọ mạnh vào ống quần Lộ Dao làm nũng.
Nó thế này là đang xin ăn đấy.
Lúc đứng dậy Lộ Dao còn thấy tay chân vô lực, cô chống tay lên ghế dựa lưng vào nghỉ chút mới kéo dép lê đi múc thức ăn mèo cho Nhị Tâm, lại thêm nước, rồi về phòng bổ túc, Trần Tĩnh đã dậy rồi.
Không biết đêm qua bà ta đã khóc bao lâu, hai mắt sưng lên như con ngao há miệng, da mắt trên dưới phù lên, mắt híp lại thành một đường hở, trông đáng thương muốn chết.