Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới (Dịch Full)

Chương 852 - Chương 852: Họ Không Giả Vờ Nữa 9

Chương 852: Họ không giả vờ nữa 9 Chương 852: Họ không giả vờ nữa 9

Họ không giả vờ nữa 9

Lộ Dao vào phòng nghỉ ngơi lấy đá dùng khăn bọc lại, đưa cho Trần Tĩnh: “Mau đắp lên, trông thảm quá.”

Trần Tĩnh trái lại còn bình tĩnh: “Chỉ là khóc thôi, không có việc gì, chờ lát tiêu sưng thì ổn rồi.”

Bị người thân và chồng bạo hành quá nhiều năm, bà ta sớm đã quen các vết thương đau đớn trên thể xác rồi.

Chỉ là bổ túc đêm qua tác dụng quá lớn, giờ Trần Tĩnh nhìn thấy Lộ Dao, vô thức vẫn sẽ coi cô là mẹ, lúc nói chuyện tự nhiên mang theo giọng điệu làm nũng.

Mẹ của Trần Tĩnh giống với phụ nữ trong thôn, kết hôn sinh con xong thì ra ngoài làm công với chồng, kiếm được bao nhiêu tiền gửi hết về nhà nhưng chẳng có tiếng nói gì trong gia đình.

Bà ấy là người trầm lặng kiệm lời, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt mẹ chồng, hoàn toàn khác với Lộ Dao.

Chờ Trần Tĩnh đắp nước đá xong, Lộ Dao từ nhà kho bên cạnh lấy ra thuốc bôi, bôi một lớp mỏng lên da mắt bà ta.

Thuốc bôi mang theo hương cỏ cây có một xúc cảm mát lạnh không gây châm chích, chưa được mười lăm phút thì bớt sưng.

Trần Tĩnh nhìn gương soi trái soi phải.

“Mẹ ơi...”

Ba nhân viên đang ăn mì nhìn phắt qua.

Trần Tĩnh gian nan sửa miệng: “... Bà chủ, cô bôi thuốc gì cho tôi, hiệu quả quá tốt.”

Lộ Dao lấy một tuýp đưa bà ta: “Thuốc mỡ tiêu sưng nhà làm, tuýp này cho bà. Đừng nhìn nữa, mau ăn đi, lát nữa còn phải đến viện nghiên cứu.”

Trần Tĩnh nghe lời: “Vâng ạ, mẹ... Bà chủ.”

Trước khi đến viện nghiên cứu Siêu Năng, Lộ Dao mời Từ Hiểu Hiểu và Tạ Mạc Lâm phối hợp làm một cuộc kiểm tra siêu năng lực với Trần Tĩnh.

Trung tâm bổ túc không có máy móc kiểm tra, cả bài kiểm tra đều là thao tác thực tiễn.

Trần Tĩnh có thể nhẹ nhàng thông qua ngôn ngữ khống chế hành vi của Tạ Mạc Lâm và Từ Hiểu Hiểu, thời gian khống chế dài nhất là hai phút.

Trần Tĩnh không thể tin nổi: “Mẹ... Bà chủ, siêu năng lực của tôi vậy mà trở nên lợi hại vậy?”

Lộ Dao: “Bà không nhớ mục tiêu bổ túc của mình à?”

Trần Tĩnh sững người.

Hóa ra là vậy.

Lần bổ túc ấy cũng không hoàn toàn là ảo mộng.

Bà ta khởi phát năng lực của mình trong thời gian bổ túc, kết thúc bổ túc cũng không biến mất.

Đây có phải là minh chứng gần mười năm sống chung với Lộ Dao kia, cũng không tính là ảo mộng?

Kiểm tra năng lực kết thúc, bổ túc của Trần Tĩnh kết thúc hoàn mỹ.

Bà ta nhận được huy hiệu tốt nghiệp của Trung tâm bổ túc trẻ em phát.

Trên đường đến viện nghiên cứu Siêu Năng, Lộ Dao nhắc đến bổ túc của Hồ Tiêu: “Lúc bổ túc tôi có nói chuyện với Hồ Tiêu lúc nhỏ, hỏi cậu ấy có bằng lòng đi với tôi không. Bà đoán xem cậu ấy nói gì?”

Trần Tĩnh không tưởng tượng ra được.

Lộ Dao học theo giọng điệu của Tiểu Hồ Kỳ: ““Tôi đi rồi, để mẹ ở lại một mình, tôi không yên tâm.” Cậu ấy nói vậy.”

Trần Tĩnh đờ đẫn đi về phía trước, chưa chạm vào trái tim nhưng nước mắt lại lăn xuống rơi lên mu bàn tay, bỏng đến lòng người hoảng loạn.

Bà ta cúi đầu, vẻ mặt bối rối.

Lộ Dao không nói nữa, hai người cả đường im lặng đi đến viện nghiên cứu Siêu Năng.

Lễ tân nghe hai người đến vì việc gì thì gọi điện thoại đi.

Qua lát sau, có một người đi ra từ thang máy, dẫn lộ Dao và Trần Tĩnh lên lầu.

Thang máy dừng ở lầu bốn, Lộ Dao và Trần Tĩnh được dẫn vào một văn phòng.

Nhân viên của văn phòng kiểm tra các giấy tờ liên quan đến Hồ Tiêu trong tay Trần Tĩnh, giấy khai sinh, sổ tay mẹ và bé, căn cước công dân,...

“Giấy tờ của Hồ Kỳ không có vấn đề. Chỉ là cậu ấy đã ký đơn đồng ý, cộng thêm cậu ấy vốn là làm việc xấu nên mới bị đưa vào viện nghiên cứu, muốn đón cậu ấy về, không dễ thế.” Giọng của nhân viên vô cùng công tư phân minh.

Lộ Dao: “Điều kiện gì, nói thẳng đi.”

Nhân viên cũng không vòng vo: “Mười triệu.”

Trần Tĩnh hít một ngụm khí lạnh, căn bản không khống chế nổi biểu cảm.

Này còn cao hơn nhiều con số mà bà ta đã tìm kiểu trước.

Lộ Dao mặt không đổi sắc.

Ánh mắt của vị nhân viên kia quét lên người Lộ Dao: “... Hoặc là, cô chấp nhận cho viện nghiên cứu chúng tôi kiểm tra toàn thân một lần.”

Chuyện này quả thật đã rõ. Họ không giả vờ nữa.

Trần Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được nhìn Lộ Dao.

Không phải làm vật thí nghiệm, thậm chí không cần tiếp nhận thí nghiệm, chỉ là làm kiểm tra toàn thân một lần thì có thể tiết kiệm mười triệu.

Đối với Trần Tĩnh, chần chừ một giây đều là không tôn trọng “mười triệu”.

Chắc bà chủ cũng nghĩ giống bà ta nhỉ?

Lộ Dao cười: “Tôi chọn mười triệu.”

Bình Luận (1)
Comment
Vanvuqwert 3
Vanvuqwert
Reader
1 Tháng Trước
Chấm
Trả lời
| 0