“Phì!” 2
Nhân viên ở phía đối diện khẩn cấp xin phép cấp trên, mấy phút sau đã nhận được câu trả lời: "Cứ làm đi."
Giấy tờ trong tay Trần Tĩnh đã đầy đủ hết. Lộ Dao lấy mười triệu ra khiến Trần Tĩnh thật sự không thể tiếp tục khư khư được nữa.
Bên này làm xong thủ tục "chuộc người", Lộ Dao bèn lấy thẻ ngân hàng ra đưa tới.
Thông tin về thân phận của Lộ Dao ở thành phố Tam Hoa và thủ tục mở cửa hàng đều được xử lý trong một hệ thống thống nhất. Khi đó cô mua điện thoại di động nên tiện thể đi làm thẻ ngân hàng luôn.
Mặc dù ngân hàng ở thành phố Tam Hoa có rất nhiều chỗ khác với ngân hàng mà cô quen thuộc nhưng chức năng cơ bản thì đại khái là vẫn giống nhau.
Loại chuyển tiền hạn mức lớn này không phiền phức như ở khu phố thương mại. Nghe nói chuyển tiền trong vòng chín con số thì sẽ không gặp phải bất kì hạn chế nào.
Lộ Dao cảm nhận được sự điên cuồng của thế giới này một cách sâu sắc.
Lúc Lộ Dao và Trần Tĩnh từ tầng bốn đi xuống thì Hồ Tiêu vừa mới đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khoẻ.
Dựa vào hợp đồng đã ký trước đó thì hôm nay có kết quả khám sức khỏe. Các chỉ số thể chất đều đạt yêu cầu nên cậu sẽ đi lấy số thứ tự sau đó bắt đầu tham gia thử thuốc.
Vật thí nghiệm mới tới ở giai đoạn đầu đều là đối tượng thử thuốc, bao gồm cả thuốc kích thích và thuốc ức chế năng lực không giới hạn, thuốc đề cao giá trị năng lực trong thời gian ngắn...
Khi cơ thể vật thí nghiệm sinh ra phản ứng kháng thuốc, không thể nào cho ra phản hồi rõ ràng thì vật thí nghiệm sẽ được chuyển tới tổ khác, tiến hành một số thí nghiệm càng bí ẩn hơn.
Đêm hôm qua Hồ Tiêu ngủ không được ngon giấc, vừa nghĩ tới con đường không chút ánh sáng phía trước, lúc đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khoẻ, vẻ mặt cậu lại trở nên u ám, không có tinh thần gì.
Thật trùng hợp, cậu gặp lại vật thí nghiệm ngày hôm qua ở hành lang.
Số 52 đi tới từ phía đối diện, cười cười chào hỏi với cậu.
Bấy giờ, tiếng loa ở tầng ba vang lên bảo Hồ Tiêu nhanh chóng quay về phòng ngủ.
Số 52 nhìn theo bóng dáng đang vội vã rời đi của Hồ Tiêu, ánh mắt lóe lên.
Quay lại ký túc xá, Hồ Tiêu ngạc nhiên.
Người quản lý ký túc xá đã nói với cậu rằng mẹ cậu đã tới viện nghiên cứu để bàn bạc, đã hoàn thành xong các thủ tục rồi, ngay cả tiền phạt cũng đã được nộp đầy đủ.
Nói một cách dễ hiểu là cậu có thể đi rồi.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của bạn cùng phòng, Hồ Tiêu thu dọn hành lý.
Thật ra thì cậu cũng không có gì nhiều, hồi mới tới chỉ có một thân một mình. Một nửa số chăn ga gối đệm cùng đồ dùng hàng ngày trong ký túc xá là do viện nghiên cứu phát cho, một nửa còn lại là do cậu tiện tay mua.
Thật ra thì có đưa đi hay không cũng chẳng liên quan gì.
Trong đầu Hồ Tiêu không thể bình tĩnh được. Cậu không hiểu tại sao bà ta lại đến đón mình.
Càng nghĩ càng bối rối nên Hồ Tiêu dứt khoát không dọn đồ nữa. Có bạn cùng phòng không ngại đồ cậu đã dùng rồi nên cậu tặng cả cho người ta luôn. Cậu xỏ giày rồi đi thẳng xuống dưới lầu.
Cửa thang máy vừa mở, Hồ Tiêu đã vội vã đi ra. Cậu nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy Trần Tĩnh đâu, trái lại vừa ngẩng đầu đã thấy Lộ Dao. Hồ Tiêu ngạc nhiên: "Bà chủ, sao cô lại tới đây?"
Lộ Dao cười, ngoắc cậu lại rồi giải thích: "Tôi và mẹ cậu tới đón cậu, chỉ là vừa rồi, bà ta nói sắp muộn giờ mua vé nên đi trước rồi."
Mới vừa rồi lúc hai người xuống lầu, Trần Tĩnh cảm thấy hơi bất an.
Bà ta còn chưa kịp sửa sang lại suy nghĩ, không biết nên đối mặt với Hồ Tiêu như thế nào.
Lộ Dao cũng không muốn ép buộc bà ta. Tối hôm qua lúc bổ túc vừa mới phát huy hiệu quả, Trần Tĩnh cũng có một thời gian ngắn rơi vào trạng thái hỗn loạn như thế này.
Giống như là những đau đớn trước khi trưởng thành vậy, rất khó chịu đựng nổi nhưng lại là thứ không thể thiếu.
Lộ Dao để Trần Tĩnh đi nhưng cũng sẽ không cướp công của bà ta trong chuyện này.
Vì nói những chuyện này mà Lộ Dao và Hồ Tiêu cùng đi bộ quay lại Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao.
Sau khi nghe xong chuyện, Hồ Tiêu yên lặng hồi lâu: "Cho nên mẹ tôi ký giấy tờ, cô trả tiền hả?"
Lộ Dao gật đầu: "Cái này cũng không quan trọng lắm. Mẹ cậu cũng tiếp nhận bổ túc thời thơ ấu."
Hồ Tiêu nói thầm trong lòng rằng sao cô biết là không quan trọng?
Mặc dù Lộ Dao không nói cụ thể nhưng chắc chắn đó là một khoản tiền không hề nhỏ.
Chắc chắn mẹ cậu không thể lấy ra được.
Mà câu nói phía sau của bà chủ, cậu chỉ có thể làm như không nghe thấy.
Dù bà ta có nỗi khổ gì thì cũng không có nghĩa là cậu phải tha thứ cho bà ta.
Thật may là bà chủ không hề khuyên bảo cậu, nếu không cậu sẽ lại càng hỗn loạn hơn.
Lúc gần về tới Trung tâm bổ túc, bỗng nhiên Hồ Tiêu nói: "Số tiền kia là tôi nợ cô. Tôi sẽ nghĩ cách trả hết nợ."
Cậu làm streamer một năm cũng tích góp được chút tiền nhưng chỗ cần tiêu cũng nhiều.
Nhất là mấy ngày trước cậu vừa vung tay tiêu một số tiền lớn nên bây giờ chỉ còn lại một ít tiền làm tiền sinh hoạt trong viện nghiên cứu. Bây giờ cậu không khá giả cho lắm.
Lộ Dao cũng đang nghĩ đến chuyện này, nghe cậu chủ động nhắc tới thì thuận theo nói luôn: "Cậu có thể nghĩ được như vậy tôi rất vui. Hay là cậu tới làm việc cho Trung tâm bổ túc của tôi đi?"
Hồ Tiêu sững người: "Cô muốn thuê tôi à?"
Lộ Dao: "Gần đây tôi đã xem rất nhiều buổi phát sóng trực tiếp trước đây của cậu. Nói thật là năng lực của cậu vô cùng thú vị, cũng rất thực dụng. Nếu cậu bằng lòng thì tôi muốn mời cậu đi làm người giám sát của Trung tâm bổ túc.
Hồ Tiêu phát hiện ra đúng là Lộ Dao để ý tới năng lực của mình thật chứ không phải là đang thương hại mình. Cậu nhìn qua chỗ khác không dám nhìn thẳng vào cô, thở dài một hơi, dừng lại thật lâu rồi mới nói: "Tôi bằng lòng."
Lộ Dao cười nói tiếp: "Chỉ là phải chờ đến khi cậu kết thúc bổ túc rồi mới có thể chính thức nhậm chức được."
Hồ Tiêu tràn đầy lòng tin: "Được."