“Bởi vì tôi có tiền.” 2
Mặt Hâm hâm đầy vẻ không vui: "Vậy chắc chắn là người đó đã trả quá ít tiền. Tôi tăng thêm gấp đôi, hai mươi triệu để mua cái cửa hàng này của chị. Sau khi sang tên đổi chủ chị vẫn có thể tiếp tục làm việc cho tôi."
Chu Cánh hận không thể quỳ luôn xuống đất.
Vẻ mặt Cơ Phi Mệnh, Cơ Chỉ Tâm và Bạch Di cũng cực kỳ vi diệu.
Lộ Dao trầm tư suy nghĩ. Hâm Hâm tưởng là cô đang cân nhắc nên để lộ vẻ mặt tràn đầy hứng thú chờ cô đồng ý.
Ai ngờ cuối cùng Lộ Dao lại hỏi: "Trong cửa hàng này có thứ gì khiến em chú ý sao?"
Hâm Hâm lắc đầu: "Không có, tại sao chị lại hỏi vậy?"
Lộ Dao: "Vây việc gì phải bỏ ra số tiền lớn để mua lại nơi này như vậy?"
Hâm Hâm: "Bởi vì tôi nhiều tiền."
Lộ Dao bình tĩnh gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Hâm Hâm cảm thấy có gì đó kỳ lạ nên nhíu mày nhìn Lộ Dao.
Trước kia cũng đã từng có người hỏi cô bé vấn đề này rồi. Lần nào cô bé cũng sử dụng câu trả lời này như một đòn sát thủ. Lúc đó biểu cảm của đối phương luôn là một lời khó nói hết, sau đó lại trở thành yếu đuối và ngưỡng mộ không thể diễn tả được.
Ai mà chẳng muốn có tiền chứ?
Cô bé vô cùng chắc chắn rằng tiền là thứ có năng lực thú vị nhất trên thế giới này, không phải là một trong những.
Trước kia cô bé cũng đã từng gặp người không muốn ra giá và cứ khăng khăng từ chối cái giá mà cô bé trả rồi, thường thì đó toàn là giá chưa đủ cao.
Nếu có một đồng tiền rơi trên mặt đất, có một số người còn chẳng muốn khom người xuống nhặt.
Nếu có một nghìn đồng rơi trên mặt đất thì chắc chắn rất nhiều người bằng lòng nhặt lên.
Nếu có một trăm nghìn đồng rơi trên mặt đất thì có thể còn dẫn đến việc tranh giành nhau nữa kìa.
Hâm Hâm láng máng có cảm giác người trước mặt khác quá giống với những người khác. Cô quá bình tĩnh.
Hâm Hâm vẫn chưa từ bỏ ý định mà tăng giá thêm một lần nữa: "Năm mươi triệu."
Chu Cánh đã bụm mặt và quay lưng đi chỗ khác rồi, trong lòng vô cùng hối hận vì sáng nay đã nói mấy lời ong tiếng ve với đồng nghiệp về "người bán đá ngọc lục bảo thô" rồi bị cô cả này nghe được.
Lộ Dao vẫn lắc đầu.
Ngón chân Cơ Phi Mệnh hơi ngưa ngứa rồi. Ông ta thấy cô bé này rất ngu ngốc, lại nhớ lại bản thân mình mấy tháng trước. Ông ta còn lớn hơn cô bé này cả mấy chục tuổi, lại đã từng làm đầy tớ của Thần, ấy thế mà lúc đó cũng tuỳ tiện có mắt không tròng như vậy.
Ở chỗ này lâu hơn một giây là những quá khứ đó lại không ngừng tấn công hàng phòng ngự tâm lý mỏng manh của ông ta thêm một chút. Ông ta không nhịn được mà cắt ngang cuộc trò chuyện: "Bà chủ, tôi và Chỉ Tâm có chuyện muốn nói với cô."
Lộ Dao thấy vẻ mặt hai người bọn họ có gì đó sai sai nên đứng dậy đi ra ngoài: "Được, chúng ta đi thôi."
Hâm Hâm còn muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại bị Chu Cánh ngăn cản.
Tạ Mạc Lâm nhìn bóng người rời đi của ba người rồi im lặng như có điều suy nghĩ.
Thái độ của hai người kia đối với bà chủ cực kỳ kính cẩn, kính cẩn đến nỗi trông không giống như là nhân viên cửa hàng mà trông giống... cấp dưới trong nhà hơn.
Thấy Lộ Dao lạnh nhạt rời đi, Hâm Hâm dần dần lấy lại được phản ứng, nhận ra rằng hình như cô không muốn bán cửa hàng thật.
Hâm Hâm ngơ ngác nhìn về phía Chu Cánh: "Tại sao?"
Chu Cánh: "?"
Hâm Hâm: "Năm mươi triệu ít quá hả?"
Chu Cánh: "... Có lẽ cô Lộ cũng không thiếu tiền."
Hâm Hâm không phục nghiêng đầu sang một bên nhưng không muốn rời đi.
Chắc chắn là do cái giá cô bé đưa ra chưa đủ cao.
-----
Khu phố thương mại.
Dưới mái hiên ngoài cửa Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao, Cơ Phi Thần vẻ mặt nghiêm túc nói với Lộ Dao: "Bà chủ, chúng tôi nhận được tin tức người trẻ sắp tới Dao Quang."
Cơ Phi Thần vứt bỏ người trẻ, cũng không còn quan tâm đến hiềm khích ngoài sáng trong tối trước kia của mình và Cơ Phi Mệnh. Người hiểu rõ thần linh và người trẻ nhất chỉ có người đã từng được chọn làm đầy tớ của Thần. Lúc hắn ta gọi điện thoại mời Cơ Phi Mệnh, đã bất đắc dĩ tiết lộ ra hành trình của người trẻ.
Cơ Phi Mệnh nghe xong yên lặng hồi lâu, mãi đến khi Cơ Phi Thần ở đầu dây bên kia hỏi ông ta: "Có còn nghe máy đó không", ông ta mới thở dài một tiếng: "Nếu đã biết người trẻ sắp tới Dao Quang thì mọi người mau ngồi máy bay, ngồi tàu cao tốc, đi bộ gì đó cũng được, mau tới Dao Quang chào đón đi."
"..." Cơ Phi Thần cũng sửng sốt.
Người trẻ không thể di chuyển bằng phương tiện giao thông được nhưng bọn họ thì có thể mà. Đúng là bị việc người trẻ mất tích làm mất tỉnh táo rồi.
Cúp điện thoại xong, đột nhiên Cơ Phi Thần nhớ tới việc sau khi tháo cái danh đầy tớ của Thần xuống, hình như Cơ Phi Mệnh cũng tới Dao Quang. Nhất thời trong lòng hắn ta có rất nhiều suy nghĩ thoáng qua.
Hẳn là chuyện người trẻ tới Dao Quang không liên quan gì tới Cơ Phi Mệnh đâu nhỉ?
Mà khi hắn ta gọi điện lại hỏi thì bên kia đã không còn bắt máy nữa. Hắn ta chỉ đành phải đặt chuyện này ra sau, nhanh chóng tập hợp người trong tộc rồi dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới thành phố Dao Quang.
Lộ Dao còn tưởng rằng hai chú cháu nhà này có chuyện lớn gì. Kết quả lại là tin tức liên quan đến người trẻ.
Chuyện này là tin tức bí mật trong tộc của bọn họ, nói cho cô thật sự không sao chứ?