“Bởi vì tôi có tiền.” 1
Lộ Dao liếc nhìn người vừa tới. Cô không biết người này muốn làm gì nên chỉ đành chào hỏi trước: "Anh Chu."
Chu Cánh là người của phòng đấu giá. Hai ngày trước anh ta chính là người đã đón tiếp Lộ Dao.
Viên đá ngọc lục bảo thô kia đã được bán ra trong buổi đấu giá tối hôm qua rồi. Sau khi trừ đi tiền thuế và tiền hoa hồng thì số tiền còn lại cũng đã được gửi tới tài khoản của cô.
Vì coi như là đã hoàn thành xong hợp đồng gửi bán nên cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp phải anh ta ở chỗ này.
Sau lưng Chu Cánh còn có một người khác. Đó là một cô bé chừng mười tuổi đang ngồi trên cái bàn tròn thuỷ tinh bên cạnh, mặc một bộ quần áo bồng bềnh xinh đẹp, mắt to mũi quỳnh đôi môi anh đào, trông như búp bê trong tủ kính vậy.
Không đợi Chu Cánh lên tiếng lần nữa, búp bê đã đứng lên đi tới trước mặt Chu Cánh rồi nhìn thẳng vào Lộ Dao, trong đôi mắt xinh xắn tràn ngập vẻ ngạo nghễ: "Chị là ai?"
Từ khi trở thành bà chủ của khu phố thương mại đến sau này, chỉ cần còn một ngày cô vẫn mở cửa hàng thì sẽ không thể tránh khỏi việc tự giới thiệu bản thân với khách hàng.
"Tôi là Lộ Dao." Câu trả lời của bà chủ vẫn đơn giản như cũ.
Biểu cảm của búp bê trở nên sâu xa: "Chị chính là Lộ Dao, bà chủ của nơi này đó hả?"
Lộ Dao nhìn cô bé một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn Chu Cánh, dùng ánh mắt dò hỏi mục đích của bọn họ.
Chu Cánh đang định mở miệng nói thì lại bị búp bê giành trả lời trước một lần nữa.
"Tôi muốn mua lại cửa hàng này. Chị ra giá đi." Lời nói vừa dứt, búp bê đã bày ra dáng vẻ ngồi chờ cô ra giá.
Hồ Tiêu đứng sau lưng Lộ Dao cụp mắt liếc nhìn cô nhóc kia một cái rồi hừ một tiếng lạnh lùng.
Búp bê nghe thấy bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu, hoàn toàn không coi ai ra gì.
Bạch Di và Tạ Mạc Lâm hai mặt nhìn nhau. Bạch Di hoàn toàn không biết gì về thân phận của cô bé này nhưng Tạ Mạc Lâm thì vẫn biết một chút.
Hình dung một cách đơn giản thì Hâm thị ở Tam Hoa là nhà giàu nhất cả thành phố này, là gia tộc xếp hạng bảy trong bảng xếp hạng tài sản của cả nước.
Búp bê này tên là Hâm Hâm, là cháu đích tôn nữ của Hâm thị, một cô cả đích thực.
Tạ Mạc Lâm đã dần dần quen với công việc trong Trung tâm bổ túc rồi. Hôm trước bà chủ có nói mấy ngày nữa sẽ để anh ấy tự mình hướng dẫn cho học sinh bổ túc. Cõi lòng anh ấy vốn tràn ngập lòng mong đợi nên lần này không khỏi cảm thấy thấp thỏm.
Cũng không phải là anh ta xem thường bà chủ mà sự thật là trừ siêu năng lực ra thì trên cõi đời này vẫn còn một loại "tiền năng lực*" nữa cũng khiến người ta không thể nào xem thường được.
(*) Tiền năng lực (钞能力): ám chỉ việc giàu có, có rất nhiều tiền
Tin đồn trong giới liên quan đến cô cả Hâm thị này cũng không ít, khoe khoang tuỳ hứng, vừa nhõng nhẽo vừa tự phụ. Nếu gặp phải chuyện gì không thể xử lý được thì cô bé sẽ đập tiền mở đường. Phần lớn mọi người đều bằng lòng lùi một bước.
Nếu cô bé thật sự ném mấy triệu, thậm chí cả mấy chục triệu để mua lại thì bà chủ động lòng cũng là chuyện bình thường.
Lộ Dao lùi ra phía sau một bước, đi tới cạnh bàn ngồi xuống rồi cười tủm tỉm nhìn búp bê: "Không biết em là?"
Hâm Hâm bực mình.
Người này cố ý à?
Cô bé đi tới cạnh bàn, Chu Cánh lập tức quan tâm kéo ghế ra.
Sau khi ngồi xuống, Hâm Hâm vẫn phải ngửa đầu lên nhìn bà chủ: "Tôi là ai không quan trọng. Ra giá đi."
Bản năng nghề nghiệp khiến Chu Cánh không ngừng hít ngược vào trong. Anh ta và bà chủ đã từng quen biết nên anh ta hiểu rõ cô cũng giống mình, không bao giờ làm ăn lỗ vốn. Thế nhưng cô cả như thế này rõ ràng là đang dâng tận miệng để người ta làm thịt.
Mấy lần Chu Cánh muốn mở miệng nhưng không tìm được cơ hội phù hợp. Lúc này anh ta đang nín thở tập trung tinh thần chờ Lộ Dao ra giá sau đó anh ta sẽ ép giá ngay, cố gắng hết sức ép xuống một mức giá phù hợp nhất.
Lộ Dao có rất nhiều chuyện phải làm, không có tâm trạng nào mà tiếp tục tốn thời gian với người bạn nhỏ này. Cô nói thẳng: "Xin lỗi, không bán."
Bốn chữ đơn giản khiến Hâm Hâm sững người mất một lúc: "Tại sao chứ? Tôi sẽ cho chị một cái giá tốt. Ba triệu thì sao?"
Chu Cánh giơ tay lên che mặt.
Cơ Phi Mệnh và Cơ Chỉ Tâm đi vào đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
Hâm Hâm im lặng nhìn Lộ Dao, tiếp tục tăng giá: "Năm triệu thì sao?"
Lộ Dao không nhúc nhích.
Hâm Hâm: "Mười triệu."
Vẻ mặt Bạch Di và Hồ Tiêu cũng hơi thay đổi, trên mặt chỉ có hai chữ: "Phá của".
Lộ Dao nhìn sang chú cháu Cơ thị rồi bỗng nhiên cười rộ lên.
Đôi mày của Hâm Hâm đã nhíu chặt lại: "Chị cười cái gì?"
Lộ Dao lắc đầu: "Chỉ là tôi nhớ đến trước kia cũng có người tới tìm tôi, bảo tôi ra giá để mua lại khu phố thương mại ấy mà."
Cái mặt già của Cơ Phi Mệnh đỏ bừng lên.
Khi đó ông ta cực kỳ phách lối, còn ra giá một trăm triệu với bà chủ nữa.
Hâm Hâm nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
Lộ Dao: "Tôi cũng từ chối."
Còn nhận người ta vào cửa hàng làm việc nữa.