Học bổ túc nhân sinh 1
Lộ Dao chú ý tới Hối Hối đang buồn bã ở một góc sô-pha, đi qua chọc chọc cậu ấy.
"Sao vậy?"
Hối Hối cúi đầu, hơi ngượng ngùng: "Bất Độc trông rất giống Lộ Dao."
Không giống với cậu ấy, Lộ Dao nói Bất Độc là con của cô.
Lộ Dao xoa xoa cái trán bóng loáng của Hối Hối, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy.
Cách đó không xa là Bất Độc đang bị Harold và Ti Kim đặt ngồi ở giữa, đọc truyện tranh với nhau.
Harold tiếp nhận thân phận "cậu" này rất nhanh, tốt đẹp hơn cả dự đoán của Lộ Dao, lúc này trong lòng cô không khỏi ngẫm nghĩ hơi nhiều.
Lộ Dao lấy ra tấm ảnh không hoàn chỉnh từ trong túi áo, đưa cho Hối Hối xem: "Đây là bộ dáng vốn có của Bất Độc, chị còn không biết thằng bé từ đâu đến đây. Nhưng thằng bé và Hối Hối giống nhau, vừa dịu dàng vừa đáng yêu. Hôm nay thằng bé tìm đến đây từ một nơi rất xa, gọi chị là mẹ, nói rằng phải bảo vệ chị, khiến chị bỗng nhiên nhớ tới cái ngày mà chị gặp em."
Đôi mắt to tròn của Hối Hối tràn ngập hơi nước, vừa mông lung vừa long lanh mà nhìn Lộ Dao.
Bị cô cười khanh khách nhìn lại, Hối Hối cẩn thận vươn tay ra kéo ống tay áo của bà chủ, dựa vào cọ cọ: "Lộ Dao thích Bất Độc, Hối Hối cũng sẽ thích Bất Độc."
Quả nhiên bé Slime gì gì đó rất dễ dỗ.
Lộ Dao ôm lấy Hối Hối mà xoa nắn, cười nói: "Lộ Dao thích Hối Hối, Bất Độc cũng sẽ thích Hối Hối."
Ambrose ngồi ở một bên xem diễn, còn cố ý chọc chọc Edward.
Edward chỉ biết lắc đầu.
Người này làm việc cẩn thận, ngay cả châm ngòi anh ấy cũng không có hứng thú.
Nhưng dù sao anh ấy cũng đã sống trăm năm.
Đối với sự tồn tại như bọn họ, việc ưu ái một con người cũng chỉ là một trò giải trí giữa những năm tháng dài dằng dẵng mà thôi.
Đêm khuya, những nhân viên dị tộc lần lượt đi lên lầu nghỉ ngơi, Bất Độc bị Lộ Dao sắp xếp ở lầu một.
Cô kêu Harold đến phòng nghỉ nói chuyện, trước tiên hỏi về bài học mới đây của Harold.
Harold là một con rồng tự lập từ sớm nên việc học không có vấn đề gì.
Còn về chuyện của Bất Độc, Lộ Dao cũng định trò chuyện với Harold.
Thấy Hối Hối như vậy, trong đầu của cô cũng có suy nghĩ.
Harold nghe Lộ Dao giải thích, cái đuôi đã lén vểnh lên trời từ sớm, trên mặt lại là vẻ trưởng thành của người lớn: "Lộ Dao, tôi đã không còn là trẻ con từ lâu rồi. Lộ Bất Độc mới sinh ra chưa được mười tháng, là một người cậu, tôi sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt."
Là một con rồng sống cô độc gần trăm năm, bé rồng đen gặp được người này, nhận được rất nhiều bảo vật mà trước đây không dám mơ ước.
Hắn đã thoát khỏi sự cô độc từ lâu, thế giới của hắn cũng trở nên bao la rộng lớn.
Hắn là rồng, là cường giả trời sinh.
Hắn yêu quý người này, bằng lòng bảo vệ tất cả những thứ mà cô muốn bảo vệ.
Lộ Dao hơi ngạc nhiên nhìn Harold, người này thật sự đã trưởng thành.
Chẳng lẽ đây là niềm vui của việc nuôi dưỡng khôn lớn sao?
Nhưng mà Lộ Dao tỏ ra để ý và xem trọng vẫn khiến Harold vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Sức mạnh của con người không bao giờ nằm ở vũ lực, mà nằm ở trái tim và bộ não vừa dịu dàng lại đầy sự thông minh.
Bị Lộ Dao nhìn chằm chằm với ánh mắt vô cùng ấm áp và vui vẻ, lỗ tai của Harold nóng lên, cảm thấy nếu tiếp tục ngồi thì sẽ không nhịn được mà vẫy vẫy cái đuôi nên hắn đột ngột đứng dậy, cứng ngắc mà xua tay: "Tôi đi ngủ. Cô cũng nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừ. Ngủ ngon." Lộ Dao mang theo tâm trạng tốt trở về phòng, rửa mặt xong thì yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Ở phòng bên cạnh, Lộ Bất Độc ngồi quỳ gối tựa lưng vào cánh cửa, mí mắt rũ xuống, trong đôi mắt màu đỏ lóe lên ánh sáng tối tăm.
Cậu bé cũng muốn trở thành đạo cụ có ích cho mẹ.
Tại số 66 đường Tam Hoa, ở góc chéo ngã tư có một quán đồ uống tên là "quán cà phê Hạnh Phúc", ông chủ là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, tên là Tần Hưng.
Gần đây anh ta luôn vô thức chú ý đến Trung tâm bổ túc trẻ em ở đối diện, lúc mới đầu có thể là do ác ý, muốn nhìn xem trung tâm này mở ở ngay giữa vùng đất chết có thể tồn tại được bao lâu, dần dần lại giống như hình thành một thói quen nào đó, thường xuyên liếc mắt nhìn một cái.
Thật ra kể từ lần livestream kia, Trung tâm bổ túc trẻ em đã bị chú ý, ngay cả những cửa hàng ở xung quanh cũng được lợi, buôn bán ngày càng đắt khách.
Quán cà phê lúc tám giờ sáng có rất nhiều khách, nhưng mà phần lớn là mua mang về.
Tần Hưng và nhân viên cửa hàng vội vàng pha cà phê, đóng gói giao hàng.
Mãi đến chín giờ rưỡi mới hết bận rộn.
Tần Hưng làm một ly kiểu Mỹ, bưng bữa sáng lên rồi ngồi xuống đối diện cửa sổ.
Chỗ ngồi đối diện cửa sổ rất được khách hàng ưa thích, trước đây Tần Hưng sẽ không xa xỉ mà chiếm chỗ đó như thế này.