Cậu Harold 2
Tạ Mạc Lâm nhét búp bê hải cẩu vào tay số 444, vốn nghĩ chú ấy sẽ không nhận nhưng ngón tay của số 444 đột nhiên nắm chặt lấy.
Trong lòng Tạ Mạc Lâm vô cùng kinh ngạc, Tiểu Lưu từ lúc bước vào liền đứng yên lặng ở một góc cũng tràn đầy khiếp sợ.
Số 444 rốt cuộc cũng đã có phản ứng.
Tạ Mạc Lâm trấn tĩnh bản thân, sau khi suy nghĩ một hồi anh liền đề nghị: "Số 444, chú có muốn đến Trung tâm bổ túc trẻ em với tôi không?"
Số 444 đang mê mang cầm búp bê trong tay, nghe vậy liền từ từ nhìn lên, nhưng chú ấy vẫn không nói gì hết.
Tạ Mạc Lâm như được khích lệ, anh lại nói tiếp: "Trung tâm bổ túc trẻ em là một nơi rất thú vị, ở đó có nuôi một con mèo béo ú rất ham ăn và thông minh. Lúc tôi đến phỏng vấn, bà chủ đang ngồi cạnh cửa sổ vuốt lông một con mèo béo đang nằm trong lòng mình, xung quanh là những kệ hàng chất đầy đồ chơi và đồ ăn vặt. Nơi đó rất đặc biệt tựa như là một thế giới khác tách biệt với thế giới xô bồ ở ngoài tấm kính."
Tiểu Lưu đứng ở trong góc rũ mắt, âm thầm lắc đầu.
Loại chuyện vặt vãnh này sao có thể thu hút được số 444?
Tâm lý của những vật thí nghiệm này đã sớm bị bóp méo, rất khó mà tác động được.
Năng lực của viện điều dưỡng có hạn, họ chỉ có thể cố gắng giữ vật thí nghiệm bình tĩnh và không để xảy ra vụ tàn sát với quy mô lớn thì coi như đã làm hết chức trách.
Trong phòng họp, cả đám người cắm đầu lướt PO không màng tới thời gian.
"Sao Tiểu Tạ vẫn chưa quay lại nhỉ?" Có người thuận miệng hỏi.
Chỉ là đến xem tình trạng của bệnh nhân thôi nhưng đối với người cẩn thận như Tiểu Tạ thì cũng quá lâu.
Bọn họ đã coi hết những bài đăng gần đây của Tiểu Tạ trên PO, bây giờ chuyển sang tìm kiếm thông tin về Trung tâm bổ túc trẻ em.
Điện thoại của cục trưởng Giang bỗng vang lên.
Khoảng mười phút sau, cục trưởng Giang từ bên ngoài bước vào, cầm điện thoại trên tay: "Tiểu Tạ sẽ đưa số 444 đến Trung tâm bổ túc trẻ em ở thành phố Tam Hoa, phía bên kia cũng đã đồng ý vì vậy chúng ta cần phải chuẩn bị một chút."
Có người khó hiểu hỏi: "Thành phố Tam Hoa xa như vậy mà lại không cử người đi theo, nhỡ đâu trên đường xảy ra chuyện thì sao?"
Gần đây bọn họ bị vật thí nghiệm quay như chong chóng nên bây giờ vô cùng mẫn cảm.
Cục trưởng Giang nói: "Tôi đã trao đổi với Tiểu Tạ. Bà chủ của Trung tâm bổ túc kia có năng lực đặc biệt, nghe nói viện nghiên cứu Siêu Năng ở thành phố Tam Hoa cũng muốn hợp tác với cô ấy. Với lại số 444 cũng đã đồng ý."
Những người khác không nghĩ tới số 444 lại chấp nhận chuyện này, dù không biết Tạ Mạc Lâm đã nói với chú ấy những gì nhưng họ cũng sẽ không xen vào.
Không biết từ khi nào mà tất cả mọi thứ dần rơi vào bế tắc.
Họ rất muốn xoay chuyển cục diện này.
-
Tại Trung tâm bổ túc trẻ em.
Từ Hiểu Hiểu lẫn Bạch Di đã sớm tan làm rời đi, Lộ Dao cúp máy, đứng dậy gọi Bất Độc chuẩn bị trở về tiệm nail nghỉ ngơi.
Cánh cửa của Trung tâm bổ túc vừa được mở ra, Nhị Tâm tựa như "mãnh hổ" lao ra ngoài.
Lộ Dao và Bất Độc đi ra liền phát hiện Nhị Tâm không có chạy đi quá xa mà nó đang lắc lư cái đuôi đứng ở ven đường đợi họ.
Lộ Dao dẫn Bất Độc đi dọc theo mái hiên tiến về phía tiệm nail.
Nhị Tâm dùng chân mèo "lạch bạch" đuổi theo, nhìn mặt đường vẫn còn tuyết đọng lại đã thấy "nóng" hết cả chân.
Lộ Dao đẩy cửa tiệm nail ra, Nhị Tâm liền thở hổn hển chạy thẳng vào trong.
Đại lục Alexandria đã bước vào mùa đông, bên ngoài còn có bão tuyết nên nơi đây có nhiệt độ thấp hơn so với phố thương mại.
Tiệm nail đã sớm đóng cửa, nhân viên nhân loại đã về nhà chỉ còn lại nhân viên dị tộc không muốn rời đi, tụ tập ở đại sảnh đánh bài Poker.
Lộ Dao dẫn Bất Độc tiến vào, kêu nhân viên cửa tiệm tập trung lại: "Giới thiệu với mọi người đây là con trai của tôi - Lộ Bất Độc."
Mọi người trố mắt nhìn khuôn mặt của cậu bé giống tới chín mươi phần trăm với bà chủ.
Harold đen mặt.
Hối Hối cũng có chút kinh ngạc, cặp mắt to long lanh tràn đầy bối rối.
Những người khác không nói lời nào, Ambrose thành thật nói: "Bà chủ, sao thằng nhóc này giống cô quá vậy?"
Clarissa chớp mắt: "Đây không phải là con người, trông có vẻ rất mạnh."
Merlulu cùng Pixiu bay hai vòng quanh Bất Độc: "Cậu là thứ gì?"
Lộ Dao lo rằng Bất Độc sẽ mất bình tĩnh nên định giúp cậu bé giải vây.
Bất Độc không hề nhận ra, đôi mắt to như viên hồng ngọc khẽ chớp, đưa tay đỡ lấy hai yêu tinh song sinh, âm thanh trong trẻo: "Tôi tên là Lộ Bất Độc, lý do tồn tại là vì để bảo vệ mẹ tôi."
Edward huýt sáo.
Harold khó chịu đứng lên, mặt mày tối sầm lại đi tới đánh giá Bất Độc.
Lộ Dao lên tiếng trước: "Bất Độc, đây là Harold, chào cậu đi."
Hàng lông mày thanh tú của Bất Độc nhíu lại nhưng vẫn làm theo lời cô: "Chào cậu Harold."
Harold dừng bước, không có lý do gì để tức giận nên từ trong ngực lấy ra một cái rương đựng châu báu to bằng bàn tay ném cho Bất Độc, khàn giọng nói: "Cầm lấy mà chơi."
Bé rồng đen khó nhằn nhất đã bị giải quyết, những nhân viên cửa hàng khác cũng sẽ không bài xích Bất Độc.
Lộ Dao đoán nhân viên dị tộc dễ dàng tiếp nhận Bất Độc như vậy chắc cũng là vì thân phận không phải là con người của cậu bé.