Cậu Harold 1
Buổi tối, Tạ Mạc Lâm đến viện nghiên cứu và phục hồi tâm lý ở thành phố Dragon Li.
Anh ấy mang balo bước vào cửa, lễ tân lập tức dùng điện thoại báo cho cục trưởng ở tầng trên.
Đến khi Tạ Mạc Lâm bước vào thang máy, đồng nghiệp ở tầng ba mới nhận được tin anh ấy đã trở về.
Thang máy đến tầng ba, cục trưởng Giang đang đứng ở trước cửa, giật mình khi thấy Tạ Mạc Lâm.
Cục trưởng Giang thân thiết gọi anh: "Tiểu Tạ tới rồi sao. Mau đến phòng họp với tôi."
Thật ra cuộc họp đã bắt đầu từ buổi chiều, gần đây quá nhiều vật thí nghiệm chết, dù họ đã dùng hết mọi biện pháp nhưng vẫn không có kết quả.
Không giống với trước đây, các vật thí nghiệm dần trở nên hung hăng hơn trước.
Một ngày trước đã có vật thí nghiệm lẻn vào phòng thí nghiệm lấy cắp dược phẩm thí nghiệm.
Đến khi các nhân viên nghiên cứu và chuyên gia tâm lý phát hiện ra thì đã quá muộn.
Tạ Mạc Lâm ngồi ở cuối bàn họp, nghe đồng nghiệp cũ báo cáo số liệu, trong đầu bất giác nghĩ đến Trung tâm bổ túc trẻ em.
Hiện giờ viện điều dưỡng đã thực hiện các giải pháp khi anh ấy còn nhậm chức đã đề ra, nhưng xem ra là không có hiệu quả lắm.
Nhân viên ở viện điều dưỡng đã thảo luận về phương án này vô số lần, bây giờ họ chỉ đang thuật lại cho Tạ Mạc Lâm nghe mà thôi.
Tạ Mạc Lâm nghe được một nửa liền đưa tay lên cắt ngang: "Tôi muốn đi xem vật thí nghiệm đã được cứu trước."
Cục trưởng Giang lập tức kêu trợ lý Tiểu Lưu dẫn Tạ Mạc Lâm đến phòng bệnh.
Những người còn lại ngồi im tại chỗ nhìn nhau đầy mệt mỏi.
Có người không nhịn được lên tiếng: "Tiểu Tạ có cách thật sao?"
Người ngồi bên cạnh trả lời: "Không biết nữa nhưng anh ấy chịu về đây coi như đã là có lòng lắm rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Tôi cũng sắp không chịu nổi rồi. Nếu bây giờ xin nghỉ việc thì liệu có thể tìm được một công việc tốt hơn không?"
Một người khác ôm đầu than vãn, ngày nào cũng phải nhìn cảnh người chết thật sự khiến anh ta rất mệt mỏi, nhưng tiếc là anh ta không có được sự quyết đoán như Tạ Mạc Lâm nên không dám xin nghỉ việc.
Thư ký trong cuộc họp ngồi cạnh anh ta cũng không dám ngẩng đầu lên: "Hình như Tiểu Tạ đang làm việc trong một Trung tâm bổ túc ở dưới quê."
Đồng nghiệp ngồi xung quanh lập tức nhìn về phía cô ấy, ánh mắt vô cùng tò mò.
Thư ký trong cuộc họp cảm giác được điều này liền ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu: "Dạo gần đây trưa nào anh ấy cũng đăng đồ ăn ở chỗ làm việc lên mạng PO, mọi người không thấy sao?"
Những người khác lắc đầu, cả ngày họ phải làm việc bù đầu bù cổ làm gì còn hơi sức đâu mà đi để ý đến một người đồng nghiệp cũ?
Nghĩ lại thì mới thấy quan hệ của thư ký trong cuộc họp và Tiểu Tạ quả nhiên là không tầm thường.
Thư ký trong cuộc họp bình tĩnh giải thích: "Thỉnh thoảng tôi cũng có lướt PO thấy anh ấy đăng đồ ăn lên mạng, nhìn rất ngon, có lúc còn có cả trà chiều. Ở thành phố Dragon Li này rất ít thấy các món đó, chắc chỉ có ở thành phố Tam Hoa thôi. Dạo gần đây tôi luôn cảm thấy khó chịu nhưng mỗi lần nhìn thấy bài đăng của anh ấy, trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy thư thái hơn."
Những đồng nghiệp khác đều nghĩ cô ấy đang tìm đại một cái cớ nên họ mở điện thoại lên xem những hoạt động gần đây của Tạ Mạc Lâm.
Thần kỳ đến vậy sao?
Tạ Mạc Lâm cùng Tiểu Lưu tiến vào phòng bệnh đến khi thấy bệnh nhân đang nằm trên giường liền dừng lại.
Vật thí nghiệm nam này hóa ra lại là bệnh nhân của anh ấy, mấy tháng không gặp đã gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, gò má hóp sâu, ánh mắt đục ngầu, vô hồn.
Chú ấy nằm bất động trên giường, cả người mặc đồ bệnh nhân rộng thùng thình giống như một cái túi khí, dưới ống tay áo để lộ ra cánh tay gầy guộc, hai hàng lông mi run rẩy.
Hôm trước, người này cũng uống phải dược phẩm thí nghiệm, chỉ có chú ấy và một vật thí nghiệm nữ đang nằm ở phòng khác được rửa dạ dày kịp thời nên mới giữ được cái mạng.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng này, anh cũng không tức giận lắm.
Tạ Mạc Lâm đi tới bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Số 444, tôi đến thăm chú này."
Số 444 im lặng ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Tạ Mạc Lâm đã quen với biểu hiện lạnh nhạt này, anh kéo ghế ngồi cạnh giường của số 444 rồi bắt đầu trò chuyện.
Anh cũng không nói quá nhiều, chỉ kể về công việc gần đây của mình ở Trung tâm bổ túc trẻ em.
Số 444 rũ mắt, nhìn chú ấy như người vô hồn, cũng không biết có đang nghe thấy anh nói hay không.
Nói một hồi, Tạ Mạc Lâm liền phát hiện số 444 đang nhìn chằm chằm vào balo của anh ấy.
Trên đầu khóa kéo nằm ở bên phải của balo màu đen có gắn một con búp bê hải cẩu trắng trẻo mập mạp.
Anh cầm búp bê lên, bất ngờ hỏi: "Chú thích cái này sao?"
Số 444 chớp mắt không nói gì.
Tạ Mạc Lâm tháo búp bê hải cẩu ra khỏi đầu khóa kéo rồi đưa cho số 444, cười nói: "Đây là bà chủ của tôi tặng, nếu chú thích thì tôi sẽ tặng lại cho chú."